TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Nhóm quỷ đó có đến hơn chục con, chết theo nhiều cách khác nhau. Vì có thủ lĩnh, chúng tự hình thành một tập thể, mà loại nhóm này trong cơ sở giáo dục điện ảnh này nhan nhản khắp nơi.

Rất bất thường.

Người thường sau khi chết đều sẽ được âm phủ dẫn đi, chỉ có những kẻ chết oan chết uổng mới ở lại dương gian, nhưng họ cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, khó gây hại thực sự cho con người. Còn thủ lĩnh quỷ lại là một dạng có năng lực và trí tuệ, trong nghìn con mới có một.

Vậy mà nơi này lại có đến mấy chục con như thế, đủ thấy quỷ khí nặng nề cỡ nào.

Mỗi lần rẽ vào một hành lang mới, Dư Miểu và người dẫn đường đều phải chịu đựng ánh mắt dò xét từ cả bầy quỷ. Cậu thì vẫn giữ gương mặt bình thản, giả vờ như không thấy gì là xong, còn nhân viên kia thì tinh thần đã kiệt quệ vì ác mộng kéo dài, bị nhìn một cái liền rùng mình, xoa xoa cánh tay.

“Đang giữa hè mà sao lạnh thế nhỉ?”

Cô nhớ rõ trước khi ra cửa còn xem dự báo thời tiết, gần 30 độ, trời nắng chang chang, sao lại có cảm giác lạnh toát như vậy.

Nghĩ đến tin đồn gần đây trong tổ chương trình về “nghệ sĩ bị động kinh”, sắc mặt cô gái tái đi, thần kinh căng thẳng nhìn quanh hồi lâu rồi mới đưa Dư Miểu đến cửa phòng, định quay đầu rời đi.

Nhưng trước khi đi, cô vẫn liếc nhìn gương mặt quá mức trẻ trung và xuất chúng của Dư Miểu, chần chừ một chút rồi lên tiếng nhắc: “Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải liên hệ với tổ chương trình ngay, đừng tùy tiện đi theo người khác.”

Dư Miểu ngẩn ra, thầm hiểu cô đang nói gì, chỉ không ngờ cô lại chịu nhắc nhở mình.

Chỉ vì một câu nói ấy, giữa trán cô gái liền tụ lại một làn khí đen dày đặc – dấu hiệu sắp gặp vận đen.

Dư Miểu vốn không định xen vào chuyện người khác, nhưng suy cho cùng điềm xui kia là vì mình mà có, nên sau khi suy nghĩ một lát, cậu rút ra từ túi vải nhỏ bên người một lá bùa gấp lại thành gói giấy nhỏ: “Cho cô cái này.”

Cậu có ngoại hình ưa nhìn, bất ngờ đưa đồ cho người ta, cô gái cũng không thấy lạ, ngược lại còn hơi đỏ mặt, nghi hoặc nhìn gói giấy trong tay cậu.

“Gì vậy?”

“Bùa hộ thân.” Dư Miểu dừng lại một chút: “Giúp ngủ ngon.”

Nghe nửa đầu câu còn hơi do dự, đến nửa sau thì cô lập tức hạ phòng bị.

Dạo gần đây cô quả thật khó ngủ, cộng thêm lời đồn về nghệ sĩ “động kinh” trong tổ chương trình khiến cô hoảng sợ, trằn trọc mãi không chợp mắt, mà nếu ngủ được thì cũng toàn gặp ác mộng, hôm sau càng mệt mỏi, ảnh hưởng cả công việc.

Dù bùa chú nghe có vẻ không đáng tin, nhưng cô cũng đã thử đủ mọi cách, thêm một cái cũng chẳng sao.

Cô nhận lấy bùa, cười cảm ơn rồi lễ phép chào tạm biệt.

Lạ thay, vừa nhận bùa xong, cảm giác nặng nề và nhức mỏi bám theo suốt một tháng qua bỗng tan biến, tinh thần căng thẳng cũng chùng xuống, thậm chí còn ngáp một cái.

5

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.