0 chữ
Chương 27
Chương 27
Rồi quay sang Thẩm Nam Chi: “Em gái Nam Chi, đừng nghe tên kia xúi bậy!”
Thẩm Nam Chi cười khẽ.
Cô không quá khó chịu với mấy câu đùa kiểu này, hơn nữa, Hoắc Tiêu cũng chỉ như một cậu trai lớn xác, chẳng có ác ý gì.
“Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Hoắc Tiêu nửa đùa nửa thật: “Bắt đầu đánh bóng hay đánh tôi đấy?”
Thẩm Nam Chi cúi người vào tư thế, thân hình thanh mảnh nghiêng nghiêng, xương quai xanh sát mép bàn, dáng người tạo thành một tam giác hoàn mỹ, cằm tựa gậy, chân trái chống nhẹ, chân phải duỗi thẳng, ba điểm thành một đường chuẩn xác.
Gậy đánh ra.
“Trời đất ơi!”
“Diêu Trầm, anh may quá, ván này em gái Nam Chi mở màn xuất sắc luôn rồi!”
Trong tiếng hò reo, Thẩm Nam Chi chỉ mỉm cười, lùi về đưa gậy lại cho Diêu Trầm. Áo khoác vẫn nằm trong tay cô nhưng chưa kịp trao lại Diêu Trầm đã tiếp tục trận đấu.
Cô yên lặng đứng một bên, chờ anh ta kết thúc.
Hoắc Tuyên lúc này vừa cười vừa nói to: “Thời Cẩn, anh tới trễ rồi đó.”
Chỉ hai chữ Thời Cẩn, đủ khiến Thẩm Nam Chi cứng người tại chỗ.
“Cuộc họp kết thúc muộn... Nhưng tôi đã tới từ mười phút trước rồi.”
Giọng đàn ông trầm thấp truyền tới, Thẩm Nam Chi siết chặt áo khoác trong tay, sống lưng thẳng tắp, không dám quay đầu lại.
Mười phút...
“Qua xem đi, em gái Nam Chi mở màn rồi, Diêu Trầm gần như cầm chắc chiến thắng.”
“Em gái Nam Chi…” Mấy chữ này, từ miệng Lục Thời Cẩn bật ra.’’
“Ừ, Thẩm Nam Chi, bạn nhỏ do Diêu Trầm mang tới.”
Giọng trò chuyện bên kia tuy nhỏ nhưng cô không thể không nghe thấy.
Một lúc sau, Hoắc Tuyên bước tới.
“Lục Thời Cẩn là bạn rất thân của tụi này, tính tình hơi lạnh, không dễ tiếp cận đâu.”
Thẩm Nam Chi nghĩ thầm, đâu chỉ là không dễ tiếp cận...
Cô đứng như tượng, không dám nhúc nhích. Nếu Lục Thời Cẩn thấy cô ở đây, anh liệu có lại nghĩ rằng cô cố ý?
“Đưa áo khoác cho anh.”
Diêu Trầm đã chơi xong một ván, đến lấy lại áo.
“Không ngờ em chơi giỏi thế.”
“Ngày xưa có học qua.”
Cô đáp, mặt vẫn chưa giãn ra.
Có lẽ do mùi thuốc lá và rượu khiến cô hơi khó chịu, Diêu Trầm nghiêng đầu hỏi: “Muốn ra ngồi một chút không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Nam Chi vội lắc đầu, nhỏ giọng: “Tôi muốn tiếp tục đánh bóng, lâu rồi không chơi, cầm gậy thì lại thấy... Nghiện.”
“Vậy thì tốt.” Diêu Trầm đưa lại áo cho cô, nhưng cô lui lại, từ chối.
“Không cần đâu.”
“Cần đấy.”
Anh mỉm cười, tự tay khoác áo lên người cô, buộc tay áo quanh eo cô như một vòng bảo hộ.
Thẩm Nam Chi cười khẽ.
Cô không quá khó chịu với mấy câu đùa kiểu này, hơn nữa, Hoắc Tiêu cũng chỉ như một cậu trai lớn xác, chẳng có ác ý gì.
“Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Hoắc Tiêu nửa đùa nửa thật: “Bắt đầu đánh bóng hay đánh tôi đấy?”
Thẩm Nam Chi cúi người vào tư thế, thân hình thanh mảnh nghiêng nghiêng, xương quai xanh sát mép bàn, dáng người tạo thành một tam giác hoàn mỹ, cằm tựa gậy, chân trái chống nhẹ, chân phải duỗi thẳng, ba điểm thành một đường chuẩn xác.
Gậy đánh ra.
“Trời đất ơi!”
“Diêu Trầm, anh may quá, ván này em gái Nam Chi mở màn xuất sắc luôn rồi!”
Trong tiếng hò reo, Thẩm Nam Chi chỉ mỉm cười, lùi về đưa gậy lại cho Diêu Trầm. Áo khoác vẫn nằm trong tay cô nhưng chưa kịp trao lại Diêu Trầm đã tiếp tục trận đấu.
Hoắc Tuyên lúc này vừa cười vừa nói to: “Thời Cẩn, anh tới trễ rồi đó.”
Chỉ hai chữ Thời Cẩn, đủ khiến Thẩm Nam Chi cứng người tại chỗ.
“Cuộc họp kết thúc muộn... Nhưng tôi đã tới từ mười phút trước rồi.”
Giọng đàn ông trầm thấp truyền tới, Thẩm Nam Chi siết chặt áo khoác trong tay, sống lưng thẳng tắp, không dám quay đầu lại.
Mười phút...
“Qua xem đi, em gái Nam Chi mở màn rồi, Diêu Trầm gần như cầm chắc chiến thắng.”
“Em gái Nam Chi…” Mấy chữ này, từ miệng Lục Thời Cẩn bật ra.’’
“Ừ, Thẩm Nam Chi, bạn nhỏ do Diêu Trầm mang tới.”
Giọng trò chuyện bên kia tuy nhỏ nhưng cô không thể không nghe thấy.
Một lúc sau, Hoắc Tuyên bước tới.
“Lục Thời Cẩn là bạn rất thân của tụi này, tính tình hơi lạnh, không dễ tiếp cận đâu.”
Cô đứng như tượng, không dám nhúc nhích. Nếu Lục Thời Cẩn thấy cô ở đây, anh liệu có lại nghĩ rằng cô cố ý?
“Đưa áo khoác cho anh.”
Diêu Trầm đã chơi xong một ván, đến lấy lại áo.
“Không ngờ em chơi giỏi thế.”
“Ngày xưa có học qua.”
Cô đáp, mặt vẫn chưa giãn ra.
Có lẽ do mùi thuốc lá và rượu khiến cô hơi khó chịu, Diêu Trầm nghiêng đầu hỏi: “Muốn ra ngồi một chút không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Nam Chi vội lắc đầu, nhỏ giọng: “Tôi muốn tiếp tục đánh bóng, lâu rồi không chơi, cầm gậy thì lại thấy... Nghiện.”
“Vậy thì tốt.” Diêu Trầm đưa lại áo cho cô, nhưng cô lui lại, từ chối.
“Không cần đâu.”
“Cần đấy.”
Anh mỉm cười, tự tay khoác áo lên người cô, buộc tay áo quanh eo cô như một vòng bảo hộ.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
