Chương 53
Nhìn lầm rồi
Trương Lương làm việc nhanh nhẹn, tuy thiếu một cánh tay, nhưng làm việc còn nhanh hơn cả Trương Mãn Thương.
Kim Phong liền giao việc gọt cành cây, làm thân nỏ sơ bộ cho Trương Lương.
Còn Trương Mãn Thương làm việc tỉ mỉ, Kim Phong liền giao cho hắn những phần cần phải chạm khắc tinh xảo.
Nhân lúc anh em nhà họ Trương làm cung nỏ, Kim Phong gọi Quan Hiểu Nhu, Đường Đông Đông và Nhuận Nương lại, định dạy họ sử dụng cung nỏ.
Vạn nhất sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ ít nhiều cũng có chút khả năng tự vệ.
Cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhị đương gia núi Miêu Miêu cả đời không phát hiện ra cái chết của gã đầu trọc, học thêm chút kỹ năng cũng không có hại.
Thời đại này, hiếm có ai ưa những cô gái múa đao vung thương.
Ban đầu tưởng họ sẽ từ chối, nhưng Kim Phong vừa nói xong ý định của mình, Đường Đông Đông liền lập tức đồng ý.
Thậm chí còn có chút nôn nóng.
Những chuyện xảy ra đêm đó cũng khiến Quan Hiểu Nhu sợ hãi, chỉ do dự một chút, cũng nhanh chóng gật đầu.
Nhuận Nương không có chủ kiến, thấy Đường Đông Đông và Quan Hiểu Nhu đều đồng ý, cũng chỉ đành gật đầu theo.
Dù sao xa quay cũng chỉ có một cái, ba người bàn bạc xong, thay phiên nhau quay sợi, hai người còn lại lúc không quay sợi thì sẽ theo Kim Phong học cung nỏ.
Kim Phong bảo Mãn Thương tìm một tấm ván gỗ to bằng mặt chậu rửa mặt, vẽ một chấm đen ở giữa, treo trong sân làm bia ngắm.
Học cung nỏ không tính là khó, chỉ có lên dây là hơi phiền phức.
…
Hôm sau trời còn chưa sáng, hắn đã vào núi.
Cả ngày loanh quanh trong núi, trời tối cũng không thấy quay về.
Lâm Vân Phương lo lắng, định tìm Kim Phong cùng lên núi tìm kiếm thì vừa đúng lúc, Trương Lương trở về.
Bao bố sau lưng hắn đựng hai con thỏ rừng.
Đối với nhà họ Trương, đây đã là một thu hoạch lớn, mấy người phụ nữ trong nhà cười đến mức mắt híp lại.
Trương Tiểu Hoa, muội muội của Trương Lương, nhìn hai con thỏ mà nước miếng chảy ròng ròng.
Thật ra, sau khi Kim Phong đưa cho Trương Lương tiền mừng đánh hổ, cuộc sống của nhà họ Trương đã khá hơn nhiều.
Hiện tại một ngày đã có thể ăn hai bữa.
Nhưng Trương Tiểu Hoa đang tuổi ăn tuổi lớn, một ngày hai bữa cháo rau dại thì có ích gì? Nàng lúc nào cũng thấy đói, nhìn thấy cỏ dại trên đất cũng muốn nhặt lên nhai.
Giờ thì tốt rồi, đại ca có thể săn bắn, về sau sẽ không còn phải chịu đói nữa.
Lương ca, huynh bận rộn cả ngày, sao chỉ săn được hai con thỏ?
Kim Phong kéo Trương Lương sang một bên hỏi.
Theo hắn thấy, với tài bắn cung và thân thủ của Trương Lương, cả ngày chỉ săn được hai con thỏ, quả thật là quá ít.
Đừng nhắc nữa, ta loanh quanh ở sườn núi sau cả buổi sáng mà chẳng thấy một cọng lông thỏ nào, qua trưa mới vào rừng sâu.
Trương Lương nói: "Thỏ trong rừng sâu khá nhiều, tiếc là trời tối quá, ta săn được hai con liền quay về."
Xem ra sườn núi sau hẳn là không còn con hổ thứ hai.
Kim Phong gật đầu.
Khoảng thời gian trước, hắn có thể săn được nhiều thỏ vào buổi chiều như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do hổ đã đuổi hết thỏ trong rừng sâu ra sườn núi sau.
Giờ hổ đã bị Kim Phong giết chết, thỏ cũng nên quay về rừng sâu rồi.
Hiểu Nhu, cho muội!
Trương Lương nhặt con thỏ lớn hơn dưới đất đưa cho Quan Hiểu Nhu.
Lương ca, huynh làm gì vậy?
Quan Hiểu Nhu ngạc nhiên hỏi.
Ta đã nói với Phong Tử rồi, hắn làm cho ta cung nỏ dùng được, sau này ta săn được gì sẽ chia cho hắn một nửa.
Trương Lương giải thích.
Người xưa coi trọng ân tình, Trương lão nương và Lâm Vân Phương cũng tỏ vẻ đồng tình.
Chỉ có Trương Tiểu Hoa nhìn con thỏ mà nước mắt lưng tròng, vẻ mặt không nỡ.
Đạo lý “một bát cơm nuôi thành ơn, một gánh cơm nuôi thành thù” Kim Phong vẫn hiểu rõ.
Hắn đã giúp đỡ nhà họ Trương không ít, nếu cứ tiếp tục giúp đỡ vô điều kiện, không chừng sẽ khiến người nhà họ Trương hình thành sự ỷ lại, hoặc cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
Vì Trương Lương đã nói như vậy, Kim Phong cũng không khách sáo, gật đầu ra hiệu cho Quan Hiểu Nhu nhận lấy con thỏ.
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
