TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Trở Về Nhà Mẹ

Thiếu mấy trăm cân hổ, tốc độ quay về của Kim Phong và mọi người nhanh hơn nhiều, ăn cơm trưa ở phủ thành xong, trời chưa tối đã về đến Tây Hà Loan.

Cho, kẹo hồ lô!

Tiễn những người dân hiếu kỳ về, Kim Phong lấy ra một gói giấy dầu từ trong túi vải.

Sao lại mua nhiều thế này?

Quan Tiểu Nhu mở giấy dầu ra, phát hiện bên trong có tới mười mấy cây kẹo hồ lô.

Khó khăn lắm mới lên phủ thành một chuyến, đương nhiên phải mua nhiều một chút.

Kim Phong cười lấy ra một cây: "Nghe tiểu nhị quán trọ nói, đây là kẹo hồ lô ngon nhất phủ thành, nàng cũng nếm thử xem."

Tiểu Nga mà nhìn thấy mấy cây kẹo hồ lô này, chắc chắn sẽ mừng lắm.

Quan Tiểu Nhu hận không thể bay về ngay lập tức.

Chỉ vỏn vẹn vài ngày, nàng đã từ sao chổi bị người người ghét bỏ, biến thành người có phúc được mọi người ngưỡng mộ.

Nàng nóng lòng muốn báo tin vui này cho mẹ, cho em gái.

Đi thăm người thân đương nhiên không thể đi từ sáng sớm, dù Quan Tiểu Nhu đã nóng lòng muốn về, ngày hôm sau vẫn đợi đến khi mặt trời lên cao mới xuất phát.

Ôi chao, sao chổi nhà lão Tam lại quay về rồi!

Sớm nói sao chổi như vậy không ai thèm lấy, các ngươi xem, mới ba ngày đã bị người ta đuổi về rồi kìa!

Ta thấy không giống bị đuổi về, hai người vừa rồi còn cười với nhau nữa.

Không phải bị đuổi về, vậy người đàn ông kia vác túi vải làm gì? Bên trong chắc chắn là đồ của đứa con gái rẻ tiền.

Sao ngươi biết, nhỡ đâu là quà của con rể tặng cho cha vợ thì sao.

Ngươi sống nửa đời người rồi, có thấy mấy ai con rể tặng quà cho cha vợ đâu, huống chi Quan Tiểu Nhu còn là sao chổi.

Hôm qua núi sau có hổ, nói không chừng là do sao chổi rước tới, mau đi gọi lão Tam về, không thể để sao chổi về làng nữa!

Vừa vào làng, những lời đàm tiếu đã phá hỏng tâm trạng tốt của Quan Tiểu Nhu.

Thay vào đó là nỗi sợ hãi tràn ngập.

Đừng sợ, có ta ở đây.

Kim Phong nắm tay Quan Tiểu Nhu siết nhẹ: "Còn nhớ ta đã nói gì không? Chúng ta đâu có ăn gạo nhà họ, cứ coi lời bọn họ như gió thoảng bên tai."

Ừm!

Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay, lòng Quan Tiểu Nhu dần dần bình tĩnh lại, dừng trước cửa một căn nhà nhỏ đổ nát.

Trong sân, một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang bò ở gốc tường dùng tay bới đất, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thấy người đến là Quan Tiểu Nhu, bé gái mừng rỡ gọi: "A, tỷ tỷ, tỷ về rồi!"

Tiểu Nga, muội đang làm gì vậy?

Quan Tiểu Nhu bước nhanh tới, kéo bé gái dậy khỏi mặt đất.

Tỷ tỷ, muội nghe thấy ở đây có dế kêu, chắc tổ của nó ở đây.

Bé gái chỉ vào gốc tường nói: "Tỷ tỷ, tỷ thả muội xuống, muội bắt được dế, nướng cho hai chúng ta cùng ăn."

Tiểu Nga, tẩu tử hôm qua lại không cho muội ăn cơm sao?

Quan Tiểu Nhu ôm bé gái, nước mắt đỏ hoe.

Tẩu tử nói muội dù sao cũng không sống được, ăn cơm cũng lãng phí lương thực, còn nói với đại ca vứt muội lên núi sau…

Bé gái cũng khóc theo: "Tỷ tỷ, bọn họ nói tỷ lấy chồng rồi, tỷ mang muội đi được không, đừng để đại ca vứt muội lên núi sau, trên núi có sói, muội sợ… Muội sẽ se chỉ cho tỷ, muội còn biết đào rau dại, tỷ tỷ mang muội đi được không…"

Quan Tiểu Nhu ôm chặt bé gái trong lòng, ngẩng đầu nhìn Kim Phong bằng ánh mắt cầu xin: "Phu quân…"

Kim Phong gật đầu, cũng thấy cổ họng nghẹn lại.

Két!

Một người phụ nữ trung niên tóc tai rối bù đẩy cửa ra.

Nương!

Quan Tiểu Nhu lau nước mắt: "Đây là phu quân của con…"

Người phụ nữ trung niên nhìn con gái mặt đầy nước mắt, sắc mặt đại biến, không đợi Kim Phong và Quan Tiểu Nhu lên tiếng, liền lao tới quỳ xuống trước Kim Phong:

Cô gia, chàng đã chọn Tiểu Nhu trong đội tiễn dâu, thì không thể trả lại được… Cô gia, chàng làm phúc, mang Tiểu Nhu về đi, nếu không anh nó về sẽ đánh chết nó…

8

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.