0 chữ
Chương 25
Chương 25
Đổng Phiên nhìn mà thái dương giật giật, mình ở đó làm việc cật lực, lão già này ở đây lại an nhiên thế này?
Đổng Phiên gọi ông ta: "Đổng Tu Minh."
Đổng Tu Minh hát theo giọng nữ trong radio, hoàn toàn phớt lờ hắn: "Em ~ yêu ~ anh ~ nhất ~ đó ~"
"Đổng Tu Minh!"
"Gọi cái gì mà gọi! Sắp đến đoạn cao trào rồi!" Đổng Tu Minh thấy mình chọc giận Đổng Phiên, lập tức bỏ chân xuống khỏi quầy: "Còn nữa, cậu dám gọi thẳng tên ba cậu ư? Ồ, Tiểu Ôn về rồi sao?"
"Vâng ông chủ." Ôn Chinh Trưởng thở dài: "Tôi bị một tên điên bám theo, xui xẻo quá, lại phải vào đồn cảnh sát rồi."
"Nếu biết thằng cháu bác sĩ nào không trông chừng bệnh nhân tâm thần đó, tôi sẽ viết mười mấy lá thư khiếu nại để tố cáo hắn ngay lập tức!"
Thằng cháu bác sĩ Đổng Phiên: ...
Hắn muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Đổng Tu Minh nhìn thấy tức cười, ông ta hiếm khi thấy Đổng Phiên cứng họng.
Đổng Phiên nháy mắt với ông ta, có việc muốn nói với ông ta, bảo ông ta đuổi Ôn Chinh Trưởng đi.
Đổng Tu Minh xem xong trò vui mới nói: "Chuyện này ngày mai cậu phải kể rõ cho tôi nghe, hôm nay cũng muộn rồi, không phải luận văn của cậu còn chưa viết xong sao? Mau đi làm đi."
"Nhưng hôm nay tôi còn chưa nhào bột..."
"Không sao, không phải Đổng Phiên đã về rồi sao? Với lại con gái tôi không thích tiệm bánh này, tương lai tôi phải cho nó nghỉ việc để tiếp quản tiệm bánh này, cậu ở đây thì, công thức bí mật của tôi..."
Ôn Chinh Trưởng đã hiểu.
Đây là công thức độc quyền của người ta, không muốn người ngoài như cậu biết.
"Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng làm luận văn, vậy cảm ơn ông chủ, tối nay sau khi làm xong luận văn tôi sẽ về dọn dẹp cửa hàng."
"Được, chú ý chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, trời này mà bị cảm thì không dễ chịu đâu."
Ôn Chinh Trưởng đang định đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ghé sát vào Đổng Tu Minh nói một câu, sau đó ánh mắt kiên định liếc nhìn Đổng Phiên và rời đi.
Đợi Đổng Phiên xác định Ôn Chinh Trưởng đã rời khỏi phạm vi giới hạn, hắn mới trở mình, nằm thẳng xuống chiếc ghế bập bênh bên cạnh.
"Mấy cái bánh ngọt vớ vẩn của ông đều là đặt làm từ khách sạn cao cấp, còn công thức bí mật... Với lại ánh mắt đó của cậu ta là sao?"
Đổng Tu Minh nghe xong câu này lập tức phá lên cười: "Phụt... ha ha ha ha ha ha."
"Ông cười cái gì?"
"Cậu ta nói... ha ha ha cậu ta nói cậu luôn đút tay vào túi quần sờ soạng, chắc là qυầи ɭóŧ của cậu bị kẹt vào mông rồi, cậu ta nói cậu ta có link mua hàng trên mạng ha ha ha ha."
"Tôi chỉ đang xác định cái còi ác thôi!"
"Ha ha ha ha ha ha ha."
"Đừng cười nữa!!!!!"
Sau khi Đổng Tu Minh cười xong, mặt lập tức đanh lại, ông ta sờ râu: "Cậu nói xem có khả năng nào đó, Ôn Chinh Trưởng đã biết cái còi ác ở chỗ cậu rồi không?"
Đổng Phiên trầm tư một lát, trả lời ông ta: "Không... Chắc vậy."
"Hả? Sao cậu không phản bác tôi nữa?"
"Bởi vì tôi cũng nhìn thấy hoa bách hợp rồi."
"?"
Tiệm net mà Ôn Chinh Trưởng tìm không xa tiệm bánh ngọt.
Ông chủ Đổng thích lên mạng, nhưng mạng ở tiệm bánh ngọt giống như bị người ta cố tình chặn, luôn không dùng được, vì vậy ông ta trực tiếp gia hạn thẻ VIP năm ở tiệm net, mấy ngày nay cho Ôn Chinh Trưởng sử dụng.
"Tiểu Ôn, lại đến à."
"Vâng, làm phiền anh rồi, cho tôi một máy."
"Máy ở cửa được không? Hôm nay không biết là ngày gì, đông người quá."
"Được, anh cứ sắp xếp là được, tôi không có ý kiến."
Ôn Chinh Trưởng vừa mở máy, cắm USB vào máy tính, lập tức nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một gương mặt quen thuộc, cậu quay đầu nhìn về phía người đến.
"Đội trưởng Lộ?"
Lộ Hoành Hậu ngậm điếu thuốc, mặc thường phục, xách một cái bánh kếp trứng đứng sau lưng cậu.
Hắn giơ tay vẫy vẫy về phía Ôn Chinh Trưởng: "Đã lâu không gặp, Ôn Chinh Trưởng."
"Đội trưởng Lộ, tôi mới từ đồn cảnh sát ra chưa được 5 tiếng."
"Ôi, vậy chứng tỏ hai chúng ta khá có duyên."
"..."
Nghiệt duyên thì có.
Lộ Hoành Hậu đưa cái bánh kếp trứng trong tay cho Ôn Chinh Trưởng, đồng thời ngồi xuống kế bên cậu.
"Đây là..."
"Bữa tối của tôi. Mời cậu ăn."
Nhớ đến cái bánh kếp trứng hôm đó, hiện tại đối với món ăn này, Ôn Chinh Trưởng vẫn cần một thời gian để chấp nhận.
Cậu đẩy cái bánh kếp trứng về, sau đó nghiêm túc từ chối: "Cảm ơn, nhưng tôi tạm thời không đói."
Câu này Lộ Hoành Hậu biết, Ôn Chinh Trưởng sớm đã nhìn thấu cảnh sát mặc thường phục số 14 hôm đó rồi, e là hôm đó đang trêu đùa bọn họ.
"Yên tâm, không có thuốc nói thật, cũng không có thuốc mê, tôi là cảnh sát chính quy."
Ôn Chinh Trưởng đánh giá Lộ Hoành Hậu từ trên xuống dưới.
Người này nếu không mặc cảnh phục, rất khó tưởng tượng hắn làm trong ngành chính quy nào.
"Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì có thể nói thẳng?" Ôn Chinh Trưởng thở dài, quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn vào tài liệu: "Nói trước một câu, tôi không biết thôi miên tẩy não gì cả, cũng không có gϊếŧ người."
Đổng Phiên gọi ông ta: "Đổng Tu Minh."
Đổng Tu Minh hát theo giọng nữ trong radio, hoàn toàn phớt lờ hắn: "Em ~ yêu ~ anh ~ nhất ~ đó ~"
"Đổng Tu Minh!"
"Gọi cái gì mà gọi! Sắp đến đoạn cao trào rồi!" Đổng Tu Minh thấy mình chọc giận Đổng Phiên, lập tức bỏ chân xuống khỏi quầy: "Còn nữa, cậu dám gọi thẳng tên ba cậu ư? Ồ, Tiểu Ôn về rồi sao?"
"Vâng ông chủ." Ôn Chinh Trưởng thở dài: "Tôi bị một tên điên bám theo, xui xẻo quá, lại phải vào đồn cảnh sát rồi."
"Nếu biết thằng cháu bác sĩ nào không trông chừng bệnh nhân tâm thần đó, tôi sẽ viết mười mấy lá thư khiếu nại để tố cáo hắn ngay lập tức!"
Thằng cháu bác sĩ Đổng Phiên: ...
Hắn muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Đổng Phiên nháy mắt với ông ta, có việc muốn nói với ông ta, bảo ông ta đuổi Ôn Chinh Trưởng đi.
Đổng Tu Minh xem xong trò vui mới nói: "Chuyện này ngày mai cậu phải kể rõ cho tôi nghe, hôm nay cũng muộn rồi, không phải luận văn của cậu còn chưa viết xong sao? Mau đi làm đi."
"Nhưng hôm nay tôi còn chưa nhào bột..."
"Không sao, không phải Đổng Phiên đã về rồi sao? Với lại con gái tôi không thích tiệm bánh này, tương lai tôi phải cho nó nghỉ việc để tiếp quản tiệm bánh này, cậu ở đây thì, công thức bí mật của tôi..."
Ôn Chinh Trưởng đã hiểu.
Đây là công thức độc quyền của người ta, không muốn người ngoài như cậu biết.
"Đúng vậy, tôi phải nhanh chóng làm luận văn, vậy cảm ơn ông chủ, tối nay sau khi làm xong luận văn tôi sẽ về dọn dẹp cửa hàng."
Ôn Chinh Trưởng đang định đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ghé sát vào Đổng Tu Minh nói một câu, sau đó ánh mắt kiên định liếc nhìn Đổng Phiên và rời đi.
Đợi Đổng Phiên xác định Ôn Chinh Trưởng đã rời khỏi phạm vi giới hạn, hắn mới trở mình, nằm thẳng xuống chiếc ghế bập bênh bên cạnh.
"Mấy cái bánh ngọt vớ vẩn của ông đều là đặt làm từ khách sạn cao cấp, còn công thức bí mật... Với lại ánh mắt đó của cậu ta là sao?"
Đổng Tu Minh nghe xong câu này lập tức phá lên cười: "Phụt... ha ha ha ha ha ha."
"Ông cười cái gì?"
"Cậu ta nói... ha ha ha cậu ta nói cậu luôn đút tay vào túi quần sờ soạng, chắc là qυầи ɭóŧ của cậu bị kẹt vào mông rồi, cậu ta nói cậu ta có link mua hàng trên mạng ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha ha ha."
"Đừng cười nữa!!!!!"
Sau khi Đổng Tu Minh cười xong, mặt lập tức đanh lại, ông ta sờ râu: "Cậu nói xem có khả năng nào đó, Ôn Chinh Trưởng đã biết cái còi ác ở chỗ cậu rồi không?"
Đổng Phiên trầm tư một lát, trả lời ông ta: "Không... Chắc vậy."
"Hả? Sao cậu không phản bác tôi nữa?"
"Bởi vì tôi cũng nhìn thấy hoa bách hợp rồi."
"?"
Tiệm net mà Ôn Chinh Trưởng tìm không xa tiệm bánh ngọt.
Ông chủ Đổng thích lên mạng, nhưng mạng ở tiệm bánh ngọt giống như bị người ta cố tình chặn, luôn không dùng được, vì vậy ông ta trực tiếp gia hạn thẻ VIP năm ở tiệm net, mấy ngày nay cho Ôn Chinh Trưởng sử dụng.
"Tiểu Ôn, lại đến à."
"Vâng, làm phiền anh rồi, cho tôi một máy."
"Máy ở cửa được không? Hôm nay không biết là ngày gì, đông người quá."
"Được, anh cứ sắp xếp là được, tôi không có ý kiến."
Ôn Chinh Trưởng vừa mở máy, cắm USB vào máy tính, lập tức nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một gương mặt quen thuộc, cậu quay đầu nhìn về phía người đến.
"Đội trưởng Lộ?"
Lộ Hoành Hậu ngậm điếu thuốc, mặc thường phục, xách một cái bánh kếp trứng đứng sau lưng cậu.
Hắn giơ tay vẫy vẫy về phía Ôn Chinh Trưởng: "Đã lâu không gặp, Ôn Chinh Trưởng."
"Đội trưởng Lộ, tôi mới từ đồn cảnh sát ra chưa được 5 tiếng."
"Ôi, vậy chứng tỏ hai chúng ta khá có duyên."
"..."
Nghiệt duyên thì có.
Lộ Hoành Hậu đưa cái bánh kếp trứng trong tay cho Ôn Chinh Trưởng, đồng thời ngồi xuống kế bên cậu.
"Đây là..."
"Bữa tối của tôi. Mời cậu ăn."
Nhớ đến cái bánh kếp trứng hôm đó, hiện tại đối với món ăn này, Ôn Chinh Trưởng vẫn cần một thời gian để chấp nhận.
Cậu đẩy cái bánh kếp trứng về, sau đó nghiêm túc từ chối: "Cảm ơn, nhưng tôi tạm thời không đói."
Câu này Lộ Hoành Hậu biết, Ôn Chinh Trưởng sớm đã nhìn thấu cảnh sát mặc thường phục số 14 hôm đó rồi, e là hôm đó đang trêu đùa bọn họ.
"Yên tâm, không có thuốc nói thật, cũng không có thuốc mê, tôi là cảnh sát chính quy."
Ôn Chinh Trưởng đánh giá Lộ Hoành Hậu từ trên xuống dưới.
Người này nếu không mặc cảnh phục, rất khó tưởng tượng hắn làm trong ngành chính quy nào.
"Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì có thể nói thẳng?" Ôn Chinh Trưởng thở dài, quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn vào tài liệu: "Nói trước một câu, tôi không biết thôi miên tẩy não gì cả, cũng không có gϊếŧ người."
14
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
