0 chữ
Chương 37
Chương 37
Nguyễn Nguyệt Tịch ra khỏi biển hoa, kinh hồn bạt vía vỗ vỗ ngực, khi quay đầu nhìn lại biển hoa người đàn ông vẫn đứng đó bất động, nhưng cô không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.
Cô vẫy tay về phía anh, "Này! Em không sao rồi, anh về nhanh đi!" Cô lớn tiếng gọi.
Người đàn ông không đáp lại cô mà quay người chầm chậm đi về phía biệt thự khác.
Nguyễn Nguyệt Tịch lúc này mới biết hóa ra anh ta là chủ nhân của biệt thự đó. Nhưng chắc không có cơ hội sang thăm rồi, giá trị ngược văn của cô vừa đủ là cô sẽ nhanh chóng rời khỏi những nơi thị phi này.
À phải rồi, vừa nãy chỉ lo ngắm biển hoa mà quên xem giá trị ngược văn. Không biết hiệu quả "hỗ trợ" của Lý thúc và Tiểu Phương thế nào rồi.
Nhanh chóng mở hệ thống ngược văn, [Giá trị ngược văn: 35 điểm.]
Nguyễn Nguyệt Tịch thở phào nhẹ nhõm, không uổng công cô giả đáng thương bạch liên hoa, diễn xuất sắp đuổi kịp ảnh hậu luôn rồi.
Không biết nữ chính Đường Tình Tình đã đi chưa? Chắc là vẫn cố chấp đợi tên biếи ŧɦái kia xuống.
Nguyễn Nguyệt Tịch khoanh tay cười trộm, Đường Tình Tình làm sao mà đoán ra được Thương Nghiêu căn bản không có ở trong biệt thự chứ.
Ngồi lại trên xích đu, cô thưởng thức phong cảnh trước mắt.
Trong khi đó, Đường Tình Tình trong biệt thự đang chịu đựng ánh mắt khinh thường của quản gia Lý, một lòng muốn đợi Thương Nghiêu xuống.
Nhưng đợi mãi không thấy người, Đường Tình Tình dường như có chút tức giận vì bị nhìn chằm chằm, cô ta đứng dậy rời khỏi biệt thự liếc nhìn lên lầu hai với ánh mắt ảm đạm rồi luyến tiếc bỏ đi.
Cô ta hoàn toàn không biết Thương Nghiêu căn bản không có ở trong biệt thự, bị Nguyễn Nguyệt Tịch lừa một vố. Chắc cô ta mà biết thì sẽ tức đến hộc máu vì bị trêu chọc hết lần này đến lần khác.
Nguyễn Nguyệt Tịch biết Đường Tình Tình đã đợi ròng rã mấy tiếng đồng hồ, cô cứ thế vui vẻ. Hai ngày nay cô đã thông suốt rồi, dù vì cái mạng nhỏ mà không thể đắc tội nữ chính nhưng bản thân cũng không thể để người khác bắt nạt. Chỉ cần cô nhanh chóng làm đầy giá trị ngược văn, không ai có thể làm gì cô được.
Thong dong tự tại lại trôi qua hai ngày, hai ngày này cô không gặp Thương Nghiêu, nhưng không vội tối nay anh hẳn sẽ về biệt thự.
Gần nửa đêm, Thương Nghiêu mới về biệt thự với toàn thân mùi rượu nồng nặc, đúng lúc Nguyễn Nguyệt Tịch vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ.
Nghe thấy tiếng động dưới lầu, chắc là nam chính về rồi. Nguyễn Nguyệt Tịch không xuống, khuya rồi cô không có tâm trạng xuống đó để bán thảm.
Ngáp một cái, Nguyễn Nguyệt Tịch đổ vật xuống giường ngủ thϊếp đi. Vừa chợp mắt được một lúc, bụng cô đã đau quặn.
Sau khi đi vệ sinh bụng vẫn đau. Nguyễn Nguyệt Tịch nghĩ có lẽ do ban ngày cô ăn quá nhiều mận, giờ mới bị đau bụng.
Trong phòng không có thuốc, Nguyễn Nguyệt Tịch dụi mắt mơ màng đi xuống lầu.
Cô không hề biết bộ đồ ngủ của mình không biết từ lúc nào đã bị rách một lỗ, làn da trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Phòng khách tối om, Nguyễn Nguyệt Tịch bật đèn nhỏ, lục tung các ngăn kéo. Cô không muốn làm phiền chú Lý, với lại chỉ là chuyện uống thuốc thôi mà.
Kéo một ngăn kéo ra, bên trong đầy ắp thuốc. Nguyễn Nguyệt Tịch tìm thấy thuốc đau bụng, rồi đến chỗ ghế sofa tối om, ngồi phịch xuống ghế sofa, uống thuốc với nước.
Định đứng dậy thì tay bị một lực mạnh từ ghế sofa kéo lại. Nguyễn Nguyệt Tịch sợ hãi định hét to.
Người đàn ông trước mặt cô đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây lại có chút đau khổ.
"Thương Nghiêu?" Anh làm gì ở đây vậy? Nguyễn Nguyệt Tịch ngừng tiếng hét.
"Sao anh lại ngủ ở đây?" Nguyễn Nguyệt Tịch hỏi anh một tiếng, hơi thở đầy mùi rượu. Cô đã tự hỏi vừa nãy sao lại ngửi thấy mùi rượu.
Thương Nghiêu nắm chặt tay Nguyễn Nguyệt Tịch không nói một lời nhìn chằm chằm cô.Nguyễn Nguyệt Tịch muốn giằng tay ra nhưng vô lực giãy giụa, một lần nữa bị anh kéo lại cả người cô ngã vào lòng anh.
Hormone nam tính đang xâm chiếm khắp cơ thể cô. Sức mạnh của người đàn ông cô hoàn toàn không thể chống lại. Nguyễn Nguyệt Tịch có chút sợ hãi. Nếu không giằng tay ra được thì cắn anh ta, cắn cho đến khi anh ta buông ra mới thôi.
Nhưng cô còn chưa kịp cắn thì đã bị Thương Nghiêu bóp chặt má, giây tiếp theo môi cô bị bịt kín. Thương Nghiêu cuồng nhiệt hôn cô, xâm chiếm môi lưỡi cô.
Cô vẫy tay về phía anh, "Này! Em không sao rồi, anh về nhanh đi!" Cô lớn tiếng gọi.
Người đàn ông không đáp lại cô mà quay người chầm chậm đi về phía biệt thự khác.
Nguyễn Nguyệt Tịch lúc này mới biết hóa ra anh ta là chủ nhân của biệt thự đó. Nhưng chắc không có cơ hội sang thăm rồi, giá trị ngược văn của cô vừa đủ là cô sẽ nhanh chóng rời khỏi những nơi thị phi này.
À phải rồi, vừa nãy chỉ lo ngắm biển hoa mà quên xem giá trị ngược văn. Không biết hiệu quả "hỗ trợ" của Lý thúc và Tiểu Phương thế nào rồi.
Nhanh chóng mở hệ thống ngược văn, [Giá trị ngược văn: 35 điểm.]
Không biết nữ chính Đường Tình Tình đã đi chưa? Chắc là vẫn cố chấp đợi tên biếи ŧɦái kia xuống.
Nguyễn Nguyệt Tịch khoanh tay cười trộm, Đường Tình Tình làm sao mà đoán ra được Thương Nghiêu căn bản không có ở trong biệt thự chứ.
Ngồi lại trên xích đu, cô thưởng thức phong cảnh trước mắt.
Trong khi đó, Đường Tình Tình trong biệt thự đang chịu đựng ánh mắt khinh thường của quản gia Lý, một lòng muốn đợi Thương Nghiêu xuống.
Nhưng đợi mãi không thấy người, Đường Tình Tình dường như có chút tức giận vì bị nhìn chằm chằm, cô ta đứng dậy rời khỏi biệt thự liếc nhìn lên lầu hai với ánh mắt ảm đạm rồi luyến tiếc bỏ đi.
Nguyễn Nguyệt Tịch biết Đường Tình Tình đã đợi ròng rã mấy tiếng đồng hồ, cô cứ thế vui vẻ. Hai ngày nay cô đã thông suốt rồi, dù vì cái mạng nhỏ mà không thể đắc tội nữ chính nhưng bản thân cũng không thể để người khác bắt nạt. Chỉ cần cô nhanh chóng làm đầy giá trị ngược văn, không ai có thể làm gì cô được.
Thong dong tự tại lại trôi qua hai ngày, hai ngày này cô không gặp Thương Nghiêu, nhưng không vội tối nay anh hẳn sẽ về biệt thự.
Gần nửa đêm, Thương Nghiêu mới về biệt thự với toàn thân mùi rượu nồng nặc, đúng lúc Nguyễn Nguyệt Tịch vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ.
Ngáp một cái, Nguyễn Nguyệt Tịch đổ vật xuống giường ngủ thϊếp đi. Vừa chợp mắt được một lúc, bụng cô đã đau quặn.
Sau khi đi vệ sinh bụng vẫn đau. Nguyễn Nguyệt Tịch nghĩ có lẽ do ban ngày cô ăn quá nhiều mận, giờ mới bị đau bụng.
Trong phòng không có thuốc, Nguyễn Nguyệt Tịch dụi mắt mơ màng đi xuống lầu.
Cô không hề biết bộ đồ ngủ của mình không biết từ lúc nào đã bị rách một lỗ, làn da trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Phòng khách tối om, Nguyễn Nguyệt Tịch bật đèn nhỏ, lục tung các ngăn kéo. Cô không muốn làm phiền chú Lý, với lại chỉ là chuyện uống thuốc thôi mà.
Kéo một ngăn kéo ra, bên trong đầy ắp thuốc. Nguyễn Nguyệt Tịch tìm thấy thuốc đau bụng, rồi đến chỗ ghế sofa tối om, ngồi phịch xuống ghế sofa, uống thuốc với nước.
Định đứng dậy thì tay bị một lực mạnh từ ghế sofa kéo lại. Nguyễn Nguyệt Tịch sợ hãi định hét to.
Người đàn ông trước mặt cô đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây lại có chút đau khổ.
"Thương Nghiêu?" Anh làm gì ở đây vậy? Nguyễn Nguyệt Tịch ngừng tiếng hét.
"Sao anh lại ngủ ở đây?" Nguyễn Nguyệt Tịch hỏi anh một tiếng, hơi thở đầy mùi rượu. Cô đã tự hỏi vừa nãy sao lại ngửi thấy mùi rượu.
Thương Nghiêu nắm chặt tay Nguyễn Nguyệt Tịch không nói một lời nhìn chằm chằm cô.Nguyễn Nguyệt Tịch muốn giằng tay ra nhưng vô lực giãy giụa, một lần nữa bị anh kéo lại cả người cô ngã vào lòng anh.
Hormone nam tính đang xâm chiếm khắp cơ thể cô. Sức mạnh của người đàn ông cô hoàn toàn không thể chống lại. Nguyễn Nguyệt Tịch có chút sợ hãi. Nếu không giằng tay ra được thì cắn anh ta, cắn cho đến khi anh ta buông ra mới thôi.
Nhưng cô còn chưa kịp cắn thì đã bị Thương Nghiêu bóp chặt má, giây tiếp theo môi cô bị bịt kín. Thương Nghiêu cuồng nhiệt hôn cô, xâm chiếm môi lưỡi cô.
8
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
