TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Quản gia Lý đi sát bên cạnh Nguyễn Nguyệt Tịch, sợ cô bị họ gây khó dễ.

"Phu nhân, hay là phu nhân lên nghỉ ngơi đi, đợi tiên sinh đến rồi hãy xuống?" Không có tiên sinh ở đây, e rằng họ sẽ càng ngang ngược hơn.

Nguyễn Nguyệt Tịch xua tay: "Chú Lý, chú yên tâm, cháu không thể để Nghiêu ca ca lo lắng cho cháu được."

Quản gia Lý thở dài, không lên tiếng ngăn cản nữa.

"Nguyễn Nguyệt Tịch đâu? Đi đâu rồi?" Một giọng nữ sắc nhọn vang lên trong phòng khách.

"Dì đừng nóng, Nguyệt Tịch có thể vẫn còn đang ngủ. Dì quên rồi sao, lần nào chúng ta đến, cô ta chậm chạp đến muộn." Một giọng nữ dịu dàng hơn vang lên theo sau, trong lời nói không biết là khuyên nhủ hay nói kháy.

"Vẫn còn ngủ à? Tôi đã đến thăm rồi còn ra thể thống gì chứ!" Thương Hiểu Lan vốn đã rất ghét Nguyễn Nguyệt Tịch, bị nói vậy càng thêm giận dữ.

Lưu Nhã Nhiên cười thanh lịch: "Dì đừng giận, Nguyệt Tịch sẽ ra giải thích thôi."

"Giải thích có ích gì? Tôi thấy cô ta chính là không coi ai ra gì." Thương Hiểu Lan khoanh tay, rõ ràng đã chuẩn bị không cho Nguyễn Nguyệt Tịch dễ chịu.

Lưu Nhã Nhiên không nói gì nữa, khóe miệng mang theo một nụ cười.

Thương Hiểu Lan đang tức giận tựa lưng vào ghế sofa, quản gia Lý muốn tiến lên giải thích với Thương Hiểu Lan nhưng bị Nguyễn Nguyệt Tịch ngăn lại.

Nguyễn Nguyệt Tịch không hề hoảng sợ, không tăng được giá trị ngược văn thì cô cũng không thể chịu cái cục tức này được.

"Chú Lý, sáng sớm nay sao lại nghe thấy tiếng gà kêu thế ạ? Nhà mình nuôi gà từ bao giờ vậy?" Nguyễn Nguyệt Tịch cố ý hướng về phía phòng khách gọi to, giọng không quá lớn nhưng đủ để Lưu Nhã Nhiên và Thương Hiểu Lan nghe rõ.

Mặt Thương Hiểu Lan tối sầm lại, sắc mặt Lưu Nhã Nhiên lập tức sa sầm, kẻ ngốc cũng biết cô đang ngụ ý mỉa mai họ.

"Phu nhân, hai vị khách quý đã đến rồi ạ." Sau đó, giọng của quản gia Lý vang lên.

Nguyễn Nguyệt Tịch lúc này mới bước vào phòng khách, "Dì đến rồi sao?" Cô vui vẻ bước nhanh đến bên cạnh Thương Hiểu Lan, ngồi phịch xuống giữa hai người họ.

Lưu Nhã Nhiên bất ngờ bị cô chen đến suýt ngã xuống đất, còn Thương Hiểu Lan thì kinh ngạc nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch.

"Cô... cô... cô muốn làm gì?" Thương Hiểu Lan vội vàng ngửa ra sau, nhưng bị Nguyễn Nguyệt Tịch kéo lại.

"Dì à cháu nhớ dì quá. Dạo này tai cháu yên tĩnh quá, lâu rồi không có ai lải nhải bên tai cháu như một con gà mái vậy." Nguyễn Nguyệt Tịch cười toe toét cực kỳ tươi tắn.

Thương Hiểu Lan: "..." Theo bản năng muốn giằng ra khỏi Nguyễn Nguyệt Tịch, nhưng Nguyễn Nguyệt Tịch ôm cánh tay dì ta chặt cứng.

"Dì à một thời gian không gặp, sao mặt dì lại mọc nếp nhăn rồi? Ấn đường của dì đen sạm, bọng mắt thâm quầng, gần đây dì nên cẩn thận thì hơn." Nguyễn Nguyệt Tịch thấy dì ta định nói gì, liền ngắt lời ngay.

"Cô đừng nói bậy, vận may của tôi tốt lắm." Thương Hiểu Lan tức đến mức muốn hất tay ra nhưng không được, bụng đầy tức giận không chỗ trút.

"Dì không tin thì cháu cũng chịu, nhà dì không có gương thì cũng có nướ© ŧıểυ để soi chứ." Nguyễn Nguyệt Tịch cười ngọt đến phát ngấy.

"Cô... cô làm loạn rồi!" Mắt thấy Thương Hiểu Lan sắp tức đến ngất xỉu.

Lưu Nhã Nhiên ngồi một bên, ánh mắt đầy căm hận nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch, mất vài phút mới kìm nén được sự thù ghét.

"Nguyệt Tịch, sao chị lại nói dì như vậy, dì sáng sớm đã chạy đến thăm chị." Lưu Nhã Nhiên đứng dậy ngồi xuống ghế sofa đối diện Nguyễn Nguyệt Tịch.

Nguyễn Nguyệt Tịch vẫn không buông cánh tay Thương Hiểu Lan, ánh mắt chuyển sang Lưu Nhã Nhiên: "Cô là ai?"

Nụ cười thanh lịch của Lưu Nhã Nhiên lập tức nứt toác: "Chị không nhớ em sao?"

Nguyễn Nguyệt Tịch đánh giá cô ta một lượt: "Tôi vốn dĩ không để tâm đến những người phụ nữ có vẻ ngoài tầm thường và thích ra vẻ, có lẽ là sợ bị ám mùi. Cô sẽ không để ý chứ?"

Khuôn mặt thanh lịch, tri thức của Lưu Nhã Nhiên nứt ra từng mảng: "Xin tiểu thư Nguyễn chú ý nói chuyện đúng mực."

"Cái gì? Chú ý cái gì cơ?"

Lưu Nhã Nhiên hít sâu: "Chú ý nói chuyện đúng mực!"

"Cái gì đúng mực?" Lưu Nhã Nhiên: "..." Thật muốn đánh người.

Nguyễn Nguyệt Tịch cười vẻ đáng ghét: "Xin lỗi, không phải tiếng người thì tôi không hiểu."

Mặt Lưu Nhã Nhiên tức đến xanh lè nhưng vì Thương Hiểu Lan và Thương Nghiêu ca ca sắp đến, cô ta buộc phải nhịn. Đợi Thương Nghiêu vừa về, cô ta có thể khóc lóc kể lể, Nguyễn Nguyệt Tịch cô cứ đợi đấy.

5

0

1 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.