TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Thương Nghiêu chỉ liếc nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch một cái, sau đó liền hỏi Lục Dực Lương tình hình vết thương thế nào. Lục Dực Lương đầy ẩn ý dời tầm mắt khỏi Đường Tình Tình.

"Đã kiểm tra rồi, không có gì đáng ngại."

Thế là bốn người cứ thế cứng đờ ra. Nguyễn Nguyệt Tịch không biết nói gì, chủ yếu là cô không muốn nói gì khác, Thương Nghiêu có để ý hay không thì cô hoàn toàn không quan tâm.

"Ngồi xuống nói chuyện một lát đi." Giọng nói dịu dàng của Lục Dực Lương phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn thế nào cũng thấy Lục Dực Lương tốt hơn Thương Nghiêu. Thương Nghiêu ngoài vẻ lạnh lùng bá đạo tổng tài ra, những gì anh làm không phải chuyện của người bình thường, có điểm nào tốt bằng Lục Dực Lương chứ.

Ít nhất Lục Dực Lương là người ôn hòa dễ nói chuyện, còn Thương Nghiêu... Ừm, một lời khó nói hết.

Thương Nghiêu không từ chối, ngồi đối diện Nguyễn Nguyệt Tịch cứ như thể Nguyễn Nguyệt Tịch có độc vậy, còn Đường Tình Tình mặt đỏ bừng cũng ngồi cạnh Thương Nghiêu.

Lục Dực Lương coi như không nhìn thấy những hành động nhỏ của Đường Tình Tình, Nguyễn Nguyệt Tịch hoàn toàn không quan tâm, tự mình xem kịch.

Cô không dám ở trước mặt Thương Nghiêu bán thảm, đáng thương có thể nhưng những lời nói trên xe cứu thương thì không thể nói trước mặt Thương Nghiêu, nếu không cô e rằng sẽ đoản mệnh mất.

Đúng lúc này, y tá đi vào thay dịch truyền cho Lục Dực Lương, nhận thấy không khí không ổn, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Anh Thương Nghiêu, chuyện này em cần xin lỗi anh, là do em không cẩn thận kéo cô Nguyễn ngã xuống cầu thang, em thật sự không cố ý." Đường Tình Tình cắn chặt môi tái nhợt.

Lục Dực Lương mím môi mỏng im lặng, đôi mắt lạnh lùng của Thương Nghiêu khẽ nâng lên, cũng coi như không nghe thấy, xem ra anh hoàn toàn không quan tâm đến sự thật là gì.

Đường Tình Tình đáng thương lại gọi: "Anh Thương Nghiêu..."

Nguyễn Nguyệt Tịch đã xem thường đến tận chân trời nhưng thần sắc dần trở nên buồn bã: "Anh Nghiêu thật là tốt bụng, còn tốt bụng hơn cả người nông dân trong câu chuyện Ông lão và con rắn, trên đời này sao lại có người tốt bụng như anh Nghiêu chứ."

Sắc mặt đáng thương của Đường Tình Tình đột nhiên cứng đờ: "..."

Đôi mắt lạnh buốt như băng của Thương Nghiêu lập tức quay sang Nguyễn Nguyệt Tịch. Nguyễn Nguyệt Tịch dường như không hề hay biết, chỉ cảm thấy những lời cô tự khen ngợi là thật lòng.

"Anh Nghiêu đã ăn cơm chưa? Buổi tối phải uống canh bổ mới được, mấy ngày nay anh gầy đi rồi, đàn ông không thể không được đâu nha." Cô đầy lo lắng đánh giá Thương Nghiêu.

Y tá thật sự không nhịn được "phụt" một tiếng cười, khi có ánh mắt nhìn tới liền vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc.

Lục Dực Lương dường như cũng không nhịn được cười, sắc mặt Đường Tình Tình dần trở nên khó coi.

Thương Nghiêu: "...Cô có thể im miệng không?" Giọng điệu lạnh lẽo.

Nguyễn Nguyệt Tịch cười toe toét với anh: "Anh Nghiêu đừng lo, dù anh có không được thì em vẫn sẽ yêu anh, đời này mồ mả của anh em bao trọn." Cô cười thật ngọt ngào.

Thương Nghiêu: "..."

"Ôi~ Anh Nghiêu, sao hốc mắt anh lại đỏ rồi? Lại bị em cảm động sao? Anh thật là đa cảm, dễ dàng cảm động đến rơi lệ thế này."

"Nguyễn Nguyệt Tịch!!"

Y tá nén một bụng cười vọt ra khỏi phòng bệnh, ở lại nữa cô ấy sẽ nghẹt thở vì cười mất.

Khóe môi Lục Dực Lương ngày càng nhếch cao, đôi mắt đầy vẻ vui vẻ, hiếm khi thấy anh chịu lép vế như vậy.

Sắc mặt Đường Tình Tình khó coi như đáy nồi, lòng bàn tay bị cô ta nắm chặt dường như không còn cảm giác đau nữa.

"Anh Nghiêu đợi em với, chân anh dài như bạch tuộc ấy, đi chậm lại chút đi." Nguyễn Nguyệt Tịch ở phía sau từ từ "đuổi theo" Thương Nghiêu đang đi rất nhanh ở phía trước.

5

0

1 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.