0 chữ
Chương 16
Chương 16
Nguyễn Nguyệt Tịch lúc này đau đến không nói nên lời, có lẽ đây là tình tiết tất yếu phải trải qua của cốt truyện, đúng là không nên để nữ chính lại gần, nhưng cô đâu ngờ được rằng dù cô không đẩy nữ chính thì nữ chính sẽ không bị ngã chứ.
Càng không ngờ bản thân lại bị ngã còn kéo luôn Lục Dực Lương xuống theo.
Thương Nghiêu cau mày đi xuống bãi cát, Đường Tình Tình như tìm được chỗ dựa: "Anh Thương Nghiêu, em sợ quá, em sợ anh Dực Lương sẽ xảy ra chuyện."
Đường Tình Tình khóc lóc kể lể với Thương Nghiêu, dù tiếng khóc không lớn nhưng đối với Nguyễn Nguyệt Tịch đang đau đến tê dại thì nghe vào tai ít nhiều cũng có chút bực bội, có điều cô sẽ không ngốc đến mức lên tiếng ngăn cản.
Ở đây có nam chính, nam phụ số hai, nam phụ số bốn, nam phụ số năm đều có mặt, tất cả đều là hậu cung của nữ chính, một nữ phụ phản diện như cô chỉ cần nói thêm một câu thì hậu quả có thể tưởng tượng được sẽ đáng sợ đến thế nào.
Ninh Trầm nghe cô ta khóc đến phiền, nhưng vì ngại Lục Dực Lương ở đây nên đành im lặng.
Thương Nghiêu không an ủi Đường Tình Tình mà nhìn chân Lục Dực Lương: "Giữ chặt cậu ta." Anh lạnh giọng ra lệnh cho Ninh Trầm và Phùng Diệc giữ chặt Lục Dực Lương.
Ninh Trầm và Phùng Diệc nhìn nhau, đồng thời giữ chặt Lục Dực Lương. Một tiếng rắc rắc rất nhẹ vang lên, mắt cá chân bị trật khớp đã được anh nắn lại ngay lập tức.
Lục Dực Lương đau đến hít khí lạnh, xương chân sau khi nắn lại thì không đau nữa, cổ tay cũng bị trật khớp, Thương Nghiêu dường như nhận ra nên tiện tay nắn lại cổ tay luôn.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ không đau mấy nữa." Vẻ mặt Lục Dực Lương dường như thoải mái hơn nhiều.
Ninh Trầm và Phùng Diệc kinh ngạc nhìn nhau lần nữa, không ngờ Thương Nghiêu còn biết y thuật.
"Anh Nghiêu, mau xem cho Nguyễn Nguyệt Tịch đi, tay cô ấy hình như cũng bị trật khớp rồi." Ninh Trầm vội vàng bảo Thương Nghiêu xem cho Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch cắn răng, đau đến mức thần trí có chút mơ hồ, không rõ bên kia xảy ra chuyện gì, đợi đến khi Thương Nghiêu xuất hiện trước mặt, cô không khỏi ngẩn ra.
Thương Nghiêu vẫn với đôi mắt lạnh như băng thường ngày ngồi xổm xuống. Nguyễn Nguyệt Tịch cố gắng không để mình lùi lại, chủ yếu là vì đối phương mang lại cho cô ấn tượng quá tệ.
Có lẽ trong khoảnh khắc này anh đã nhận ra sự né tránh của cô, anh hơi khựng lại sau đó cưỡng chế nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà chạm vào da thịt anh, cảm giác tê dại như điện giật lại một lần nữa lan truyền khắp các giác quan của Thương Nghiêu, anh khẽ cau mày nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt mang theo chút dị sắc: "Sao... á!" Lời còn chưa kịp hỏi ra, cổ tay đã bị Thương Nghiêu nắn lại. Sau cơn đau dữ dội, lạ thay lại không còn đau chút nào nữa.
"Không đau nữa..." Nguyễn Nguyệt Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thương Nghiêu, cô còn tưởng anh muốn làm gì chứ.
"Cổ tay cô bị trật khớp rồi." Giọng nói ôn nhu của Lục Dực Lương vang lên bên tai Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn Thương Nghiêu ngẩn người hai giây rồi mới nhìn sang Lục Dực Lương: : "Vậy anh không sao chứ?" Trông anh ta bị thương không nhẹ.
"Bây giờ tôi khá hơn rồi." Lục Dực Lương lần đầu tiên mỉm cười với Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch không cảm thấy có gì đặc biệt: "Được rồi." Chờ đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ biết vết thương trên người anh ta nặng hay nhẹ thôi.
Đường Tình Tình lại thấy Lục Dực Lương cười với Nguyễn Nguyệt Tịch, cắn môi rõ ràng trong lòng không mấy thoải mái.
Càng không ngờ bản thân lại bị ngã còn kéo luôn Lục Dực Lương xuống theo.
Thương Nghiêu cau mày đi xuống bãi cát, Đường Tình Tình như tìm được chỗ dựa: "Anh Thương Nghiêu, em sợ quá, em sợ anh Dực Lương sẽ xảy ra chuyện."
Đường Tình Tình khóc lóc kể lể với Thương Nghiêu, dù tiếng khóc không lớn nhưng đối với Nguyễn Nguyệt Tịch đang đau đến tê dại thì nghe vào tai ít nhiều cũng có chút bực bội, có điều cô sẽ không ngốc đến mức lên tiếng ngăn cản.
Ở đây có nam chính, nam phụ số hai, nam phụ số bốn, nam phụ số năm đều có mặt, tất cả đều là hậu cung của nữ chính, một nữ phụ phản diện như cô chỉ cần nói thêm một câu thì hậu quả có thể tưởng tượng được sẽ đáng sợ đến thế nào.
Thương Nghiêu không an ủi Đường Tình Tình mà nhìn chân Lục Dực Lương: "Giữ chặt cậu ta." Anh lạnh giọng ra lệnh cho Ninh Trầm và Phùng Diệc giữ chặt Lục Dực Lương.
Ninh Trầm và Phùng Diệc nhìn nhau, đồng thời giữ chặt Lục Dực Lương. Một tiếng rắc rắc rất nhẹ vang lên, mắt cá chân bị trật khớp đã được anh nắn lại ngay lập tức.
Lục Dực Lương đau đến hít khí lạnh, xương chân sau khi nắn lại thì không đau nữa, cổ tay cũng bị trật khớp, Thương Nghiêu dường như nhận ra nên tiện tay nắn lại cổ tay luôn.
"Đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ không đau mấy nữa." Vẻ mặt Lục Dực Lương dường như thoải mái hơn nhiều.
Ninh Trầm và Phùng Diệc kinh ngạc nhìn nhau lần nữa, không ngờ Thương Nghiêu còn biết y thuật.
Nguyễn Nguyệt Tịch cắn răng, đau đến mức thần trí có chút mơ hồ, không rõ bên kia xảy ra chuyện gì, đợi đến khi Thương Nghiêu xuất hiện trước mặt, cô không khỏi ngẩn ra.
Thương Nghiêu vẫn với đôi mắt lạnh như băng thường ngày ngồi xổm xuống. Nguyễn Nguyệt Tịch cố gắng không để mình lùi lại, chủ yếu là vì đối phương mang lại cho cô ấn tượng quá tệ.
Có lẽ trong khoảnh khắc này anh đã nhận ra sự né tránh của cô, anh hơi khựng lại sau đó cưỡng chế nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà chạm vào da thịt anh, cảm giác tê dại như điện giật lại một lần nữa lan truyền khắp các giác quan của Thương Nghiêu, anh khẽ cau mày nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt Tịch.
"Không đau nữa..." Nguyễn Nguyệt Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thương Nghiêu, cô còn tưởng anh muốn làm gì chứ.
"Cổ tay cô bị trật khớp rồi." Giọng nói ôn nhu của Lục Dực Lương vang lên bên tai Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn Thương Nghiêu ngẩn người hai giây rồi mới nhìn sang Lục Dực Lương: : "Vậy anh không sao chứ?" Trông anh ta bị thương không nhẹ.
"Bây giờ tôi khá hơn rồi." Lục Dực Lương lần đầu tiên mỉm cười với Nguyễn Nguyệt Tịch.
Nguyễn Nguyệt Tịch không cảm thấy có gì đặc biệt: "Được rồi." Chờ đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ biết vết thương trên người anh ta nặng hay nhẹ thôi.
Đường Tình Tình lại thấy Lục Dực Lương cười với Nguyễn Nguyệt Tịch, cắn môi rõ ràng trong lòng không mấy thoải mái.
6
0
1 tháng trước
33 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
