0 chữ
Chương 34
Chương 34: Tôi nhớ đường giỏi lắm ấy chứ!
Đường Lạc Thiên sờ sờ đầu mình, băn khoăn không biết ánh mắt của Mễ Thu là có ý gì.
Sao tự nhiên cậu ta cảm thấy giống như mình đang bị... đánh giá là đồ ngốc vậy ta?
Tiệm bánh ngọt.
Mễ Thu đội mũ bảo hiểm, cưỡi chiếc xe điện nhỏ của tiệm chuẩn bị giao một đơn hàng gấp. Gần đây ông chủ tăng lương cho Mễ Thu, nhờ vậy mà bữa tối cậu cũng có thể gọi thêm món mặn, nên cậu làm việc rất tích cực.
Hôm nay đơn đặt hàng quá nhiều, shipper chính không xoay kịp, nên Mễ Thu xung phong nhận giao một đơn hàng đường xa. Nhưng không ngờ là xa thật sự, càng đi càng vào chỗ hẻo lánh, cuối cùng đến cả bóng người cũng không thấy.
Mễ Thu nhìn bản đồ, thắc mắc: “Mình đâu có đi sai, theo lý thì chỗ này phải là khu dân cư Bình Quang rồi mới đúng mà.”
Nhưng sự thật là chỗ này hoang vu vắng vẻ, ngay cả biển trạm xe buýt cũng chẳng có. Xe điện đi quá xa nên hết sạch pin, Mễ Thu đành xuống xe dắt bộ mà đi tiếp.
Từ xa ánh đèn xe ô tô loé lên, Mễ Thu vô thức nép sang bên, nheo mắt lại vì ánh sáng chói, tay vẫn xách hộp bánh, ngơ ngác nhìn chiếc xe dừng ngay bên cạnh mình.
“Chào bạn, bạn có biết khu dân cư Bình Quang là hướng nào không?” Mễ Thu tiến lại gần hỏi.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một đôi mày mắt sắc sảo. Người trong xe nhìn Mễ Thu một lúc mới mở miệng:
“Khu dân cư Bình Quang ở đâu?”
Tài xế ngồi ghế lái làm việc rất tận tâm, lập tức trả lời:
“Thưa ngài, khu Bình Quang ở phía Nam, chỗ này là khu biệt thự Đông Giao.”
Ý là, Mễ Thu đã đi sai đường.
Mễ Thu còn định biện hộ đôi chút:
“Ồ, chắc là tôi nhìn nhầm rồi… chứ tôi nhớ đường giỏi lắm đấy!”
Người trong xe hơi nhếch môi, gật đầu:
“Ừ.”
Mễ Thu nhìn trời một cái, rồi quay lại nhìn chiếc xe điện đã cạn pin, bèn ngó đầu vào hỏi người đàn ông trong xe:
“Anh ơi, anh có nhận chạy Didi (dịch vụ gọi xe) không ạ?”
Người đàn ông: “…”
Sau đó, Mễ Thu nhét chiếc xe điện vào cốp xe, ôm hộp bánh kem ngồi trong xe, quay đầu lại nở một nụ cười tươi:
“Cảm ơn anh nhé, chở em đến khu Bình Quang là được rồi.”
Ngài Phó, người vừa làm tài xế Didi miễn phí, vô cảm ra lệnh cho tài xế đưa Mễ Thu đến khu dân cư Bình Quang, sau đó anh nhận lại một ánh mắt cảm ơn long lanh như sao trời của cậu.
Đột nhiên, Phó tiên sinh nhớ đến câu nói của một nữ sinh trên diễn đàn Z Đại học:
[Nếu tôi là con trai, tôi nhất định sẽ khiến tiểu khả ái này ba ngày không xuống nổi giường… hê hê hê~]
Lần đầu tiên, Phó tiên sinh cảm thấy câu nói ấy nghe thì bậy nhưng lại rất có lý.
Sao tự nhiên cậu ta cảm thấy giống như mình đang bị... đánh giá là đồ ngốc vậy ta?
Tiệm bánh ngọt.
Mễ Thu đội mũ bảo hiểm, cưỡi chiếc xe điện nhỏ của tiệm chuẩn bị giao một đơn hàng gấp. Gần đây ông chủ tăng lương cho Mễ Thu, nhờ vậy mà bữa tối cậu cũng có thể gọi thêm món mặn, nên cậu làm việc rất tích cực.
Hôm nay đơn đặt hàng quá nhiều, shipper chính không xoay kịp, nên Mễ Thu xung phong nhận giao một đơn hàng đường xa. Nhưng không ngờ là xa thật sự, càng đi càng vào chỗ hẻo lánh, cuối cùng đến cả bóng người cũng không thấy.
Mễ Thu nhìn bản đồ, thắc mắc: “Mình đâu có đi sai, theo lý thì chỗ này phải là khu dân cư Bình Quang rồi mới đúng mà.”
Nhưng sự thật là chỗ này hoang vu vắng vẻ, ngay cả biển trạm xe buýt cũng chẳng có. Xe điện đi quá xa nên hết sạch pin, Mễ Thu đành xuống xe dắt bộ mà đi tiếp.
“Chào bạn, bạn có biết khu dân cư Bình Quang là hướng nào không?” Mễ Thu tiến lại gần hỏi.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một đôi mày mắt sắc sảo. Người trong xe nhìn Mễ Thu một lúc mới mở miệng:
“Khu dân cư Bình Quang ở đâu?”
Tài xế ngồi ghế lái làm việc rất tận tâm, lập tức trả lời:
“Thưa ngài, khu Bình Quang ở phía Nam, chỗ này là khu biệt thự Đông Giao.”
Ý là, Mễ Thu đã đi sai đường.
Mễ Thu còn định biện hộ đôi chút:
“Ồ, chắc là tôi nhìn nhầm rồi… chứ tôi nhớ đường giỏi lắm đấy!”
Người trong xe hơi nhếch môi, gật đầu:
“Ừ.”
Mễ Thu nhìn trời một cái, rồi quay lại nhìn chiếc xe điện đã cạn pin, bèn ngó đầu vào hỏi người đàn ông trong xe:
Người đàn ông: “…”
Sau đó, Mễ Thu nhét chiếc xe điện vào cốp xe, ôm hộp bánh kem ngồi trong xe, quay đầu lại nở một nụ cười tươi:
“Cảm ơn anh nhé, chở em đến khu Bình Quang là được rồi.”
Ngài Phó, người vừa làm tài xế Didi miễn phí, vô cảm ra lệnh cho tài xế đưa Mễ Thu đến khu dân cư Bình Quang, sau đó anh nhận lại một ánh mắt cảm ơn long lanh như sao trời của cậu.
Đột nhiên, Phó tiên sinh nhớ đến câu nói của một nữ sinh trên diễn đàn Z Đại học:
[Nếu tôi là con trai, tôi nhất định sẽ khiến tiểu khả ái này ba ngày không xuống nổi giường… hê hê hê~]
Lần đầu tiên, Phó tiên sinh cảm thấy câu nói ấy nghe thì bậy nhưng lại rất có lý.
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
