0 chữ
Chương 32
Chương 32: Cậu đâu phải nam chính vội vã cái gì?
Chỉ có điều thời gian bị lãng phí mất rồi. Đến khi Đường Lạc Thiên chạy đến hội trường, Mễ Thu đã lên sân khấu “giải cứu” tình hình.
May là buổi biểu diễn vẫn diễn ra suôn sẻ, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Đường Lạc Thiên cũng nhẹ đi phần nào.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Đường Lạc Thiên vẫn quyết định mời Mễ Thu đi ăn, coi như để cảm ơn vì đã giúp mình hôm đó.
Mễ Thu: “Ai lên sân khấu cứu nguy chứ? Tôi không có làm gì hết nha!”
Lúc này Mễ Thu đang bị mớ chuyện trên mạng làm cho bốc hoả đến lú cả đầu. Trong nguyên tác, sau màn biểu diễn xuất sắc của Đường Lạc Thiên, chuyện xấu Mễ Thu làm đáng ra sẽ bị khui ra trên mạng. Sau đó sẽ bị cả trường châm chọc, thiết lập nhân vật phản diện độc ác của Mễ Thu cũng từ đó mà bị bóc trần hoàn toàn.
Nhưng giờ đến cả việc tự "bóc phốt" bản thân cũng bị cấm ngôn, cậu tức đến mức sắp nghẹt thở luôn rồi. Rõ ràng tuyến cốt truyện chỗ này đi vẫn khá đúng mà! Mễ Thu vò đầu bứt tóc, thầm nghĩ: Chắc chắn là lỗi của Quyển Nguyên Vĩ!
Này Quyển Nguyên Vĩ, không tới lượt cậu xuất hiện thì nhảy ra làm gì chứ?
Cậu đâu phải nam chính! Vội vã cái gì?
Giờ thì hay rồi, cả đoạn cốt truyện bị xáo trộn loạn xạ, chẳng còn ra hình dạng gì nữa!
Vốn trong lòng có chút “ám ảnh cưỡng chế” muốn sửa lại tình tiết, kết quả càng sửa càng rối, cuối cùng Mễ Thu đành nằm bẹp trên giường ký túc, bỏ bữa để trừng phạt bản thân.
Đúng lúc này, Đường Lạc Thiên lại gửi tin nhắn thoại qua WeChat:
[Tôi mời cậu ra quán nướng trước cổng trường được không? Ở đó có món cá nướng ngon lắm.]
Vô tình chọc trúng "thuộc tính mê ăn" của Mễ Thu, Đường Lạc Thiên nhanh chóng nhận được phản hồi:
Mễ Thu: [Cậu gửi thời gian cho tôi. Nhưng tôi không chấp nhận lời cảm ơn của cậu đâu.]
Cậu sẽ không mềm lòng đâu, Mễ Thu nghĩ, lần này coi như cậu ta trả phí cho việc cậu thay cậu ta lên sân khấu.
Đường Lạc Thiên đọc xong, khóe môi không tự giác cong lên, tâm trạng tốt đến mức bắt đầu đi đặt bàn.
Trong lúc ăn, Mễ Thu chăm chú nhìn chằm chằm vào những miếng gà nướng đang xèo xèo chảy mỡ trước mặt, vừa thấy chín liền há to miệng cho vào bát ăn ngấu nghiến.
“Hôm đó cảm ơn cậu nhé. Tất cả là do Quyển Nguyên Vĩ gọi điện, lấy chuyện của bà nội ra đe doạ tôi, sau đó còn dẫn người chặn tôi ở hành lang nữa...”
Đường Lạc Thiên nghĩ rằng từ cuộc gọi đến vụ chặn đường đều là do Quyển Nguyên Vĩ làm, nên trong lời nói mang đầy ác cảm với hắn.
May là buổi biểu diễn vẫn diễn ra suôn sẻ, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Đường Lạc Thiên cũng nhẹ đi phần nào.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Đường Lạc Thiên vẫn quyết định mời Mễ Thu đi ăn, coi như để cảm ơn vì đã giúp mình hôm đó.
Mễ Thu: “Ai lên sân khấu cứu nguy chứ? Tôi không có làm gì hết nha!”
Lúc này Mễ Thu đang bị mớ chuyện trên mạng làm cho bốc hoả đến lú cả đầu. Trong nguyên tác, sau màn biểu diễn xuất sắc của Đường Lạc Thiên, chuyện xấu Mễ Thu làm đáng ra sẽ bị khui ra trên mạng. Sau đó sẽ bị cả trường châm chọc, thiết lập nhân vật phản diện độc ác của Mễ Thu cũng từ đó mà bị bóc trần hoàn toàn.
Này Quyển Nguyên Vĩ, không tới lượt cậu xuất hiện thì nhảy ra làm gì chứ?
Cậu đâu phải nam chính! Vội vã cái gì?
Giờ thì hay rồi, cả đoạn cốt truyện bị xáo trộn loạn xạ, chẳng còn ra hình dạng gì nữa!
Vốn trong lòng có chút “ám ảnh cưỡng chế” muốn sửa lại tình tiết, kết quả càng sửa càng rối, cuối cùng Mễ Thu đành nằm bẹp trên giường ký túc, bỏ bữa để trừng phạt bản thân.
Đúng lúc này, Đường Lạc Thiên lại gửi tin nhắn thoại qua WeChat:
[Tôi mời cậu ra quán nướng trước cổng trường được không? Ở đó có món cá nướng ngon lắm.]
Mễ Thu: [Cậu gửi thời gian cho tôi. Nhưng tôi không chấp nhận lời cảm ơn của cậu đâu.]
Cậu sẽ không mềm lòng đâu, Mễ Thu nghĩ, lần này coi như cậu ta trả phí cho việc cậu thay cậu ta lên sân khấu.
Đường Lạc Thiên đọc xong, khóe môi không tự giác cong lên, tâm trạng tốt đến mức bắt đầu đi đặt bàn.
Trong lúc ăn, Mễ Thu chăm chú nhìn chằm chằm vào những miếng gà nướng đang xèo xèo chảy mỡ trước mặt, vừa thấy chín liền há to miệng cho vào bát ăn ngấu nghiến.
“Hôm đó cảm ơn cậu nhé. Tất cả là do Quyển Nguyên Vĩ gọi điện, lấy chuyện của bà nội ra đe doạ tôi, sau đó còn dẫn người chặn tôi ở hành lang nữa...”
Đường Lạc Thiên nghĩ rằng từ cuộc gọi đến vụ chặn đường đều là do Quyển Nguyên Vĩ làm, nên trong lời nói mang đầy ác cảm với hắn.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
