0 chữ
Chương 29
Chương 29: Mọi chuyện đều do cậu sắp xếp đấy nhé!
“Cái tính cách ngây thơ ngốc nghếch này của em mà vào giới giải trí, chắc đến xương cũng bị người ta gặm sạch rồi.”
Thầy giáo nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Mễ Thu, tặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ: Đúng là một đứa trẻ đơn thuần, sau này chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị xã hội “dạy dỗ” cho một trận.
Trong trường, sinh viên ai cũng tranh nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ để nổi tiếng, còn "thiên thần nhỏ" này thì ngược lại, có cơ hội cũng sẵn sàng nhường cho người khác.
“Em đáng lẽ nên giành lấy cơ hội đó, chuyện này vốn đâu phải lỗi của em mà…”
Đối diện với ánh mắt quan tâm đầy yêu thương của thầy giáo, Mễ Thu chỉ mỉm cười toe toét, thầm nghĩ: Thầy ơi, em không ngốc đâu, trong cốt truyện em chính là phản diện chuyên phá đám đó nhé!
Mọi chuyện hôm nay đều do em sắp đặt cả đấy! Trong lòng Mễ Thu bất giác có chút tự hào.
Thấy chưa, dù có thế nào thì cảnh tượng “nam chính lật ngược tình thế vào phút chót” cũng diễn ra đúng như kịch bản, tất cả là công của cậu!
Dù nam chính có “trục trặc bất ngờ”, thì phản diện như cậu vẫn có thể "gánh team" tốt chứ bộ!
Vất vả quá trời, Mễ Thu vỗ tay tự thưởng cho mình, quyết định hôm nay nhất định cậu phải mua một phần gà chiên để tự khao mình!
Trên sân khấu, Đường Lạc Thiên với giọng hát xuất sắc của mình, đưa cảm xúc khán giả hòa vào từng lời ca, khép lại tiết mục bằng một đoạn cao trào hoàn hảo. Sau khi điều chỉnh hơi thở, cậu nhìn về phía khán đài, lập tức khiến không khí lại một lần nữa sôi động.
Dưới khán đài, Phó Hình Giản khẽ khép mi mắt, rõ ràng không mấy hứng thú.
Ai mà chẳng thế, sau khi đã từng được chiêm ngưỡng sự rực rỡ đến cực hạn của một đóa hoa diễm lệ, thì khó mà cảm thấy hứng thú với một đóa tiểu bạch liên trên sân khấu.
Phó Hình Giản nghiêng đầu, liếc nhìn hiệu trưởng bên cạnh.
Hiệu trưởng lập tức giới thiệu: “Đây là học sinh ưu tú của trường chúng tôi, Đường Lạc Thiên. Không biết ngài Phó nghe cậu ấy hát cảm thấy thế nào?”
Phó Hình Giản khẽ nhướn mày, chỉ khẽ ừ một tiếng không rõ ý, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hiệu trưởng nhìn ông rời tới tận cửa mà vẫn chưa nghe nhắc gì đến chuyện đầu tư, trong lòng không khỏi thất vọng.
“Ngày mai trợ lý của tôi sẽ liên hệ với ngài để bàn chuyện đầu tư.”
Tình thế xoay chuyển bất ngờ như ánh sáng nơi cuối đường hầm, đôi mắt hiệu trưởng bỗng rực sáng trở lại. Ông mừng rỡ đáp lời rồi đứng đó tiễn xe của Phó Hình Giản rời khỏi.
Ôi chao, hôm nay đúng là một ngày tốt lành quá đi.
Thầy giáo nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Mễ Thu, tặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ: Đúng là một đứa trẻ đơn thuần, sau này chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị xã hội “dạy dỗ” cho một trận.
Trong trường, sinh viên ai cũng tranh nhau đến đầu rơi máu chảy chỉ để nổi tiếng, còn "thiên thần nhỏ" này thì ngược lại, có cơ hội cũng sẵn sàng nhường cho người khác.
“Em đáng lẽ nên giành lấy cơ hội đó, chuyện này vốn đâu phải lỗi của em mà…”
Đối diện với ánh mắt quan tâm đầy yêu thương của thầy giáo, Mễ Thu chỉ mỉm cười toe toét, thầm nghĩ: Thầy ơi, em không ngốc đâu, trong cốt truyện em chính là phản diện chuyên phá đám đó nhé!
Mọi chuyện hôm nay đều do em sắp đặt cả đấy! Trong lòng Mễ Thu bất giác có chút tự hào.
Dù nam chính có “trục trặc bất ngờ”, thì phản diện như cậu vẫn có thể "gánh team" tốt chứ bộ!
Vất vả quá trời, Mễ Thu vỗ tay tự thưởng cho mình, quyết định hôm nay nhất định cậu phải mua một phần gà chiên để tự khao mình!
Trên sân khấu, Đường Lạc Thiên với giọng hát xuất sắc của mình, đưa cảm xúc khán giả hòa vào từng lời ca, khép lại tiết mục bằng một đoạn cao trào hoàn hảo. Sau khi điều chỉnh hơi thở, cậu nhìn về phía khán đài, lập tức khiến không khí lại một lần nữa sôi động.
Dưới khán đài, Phó Hình Giản khẽ khép mi mắt, rõ ràng không mấy hứng thú.
Ai mà chẳng thế, sau khi đã từng được chiêm ngưỡng sự rực rỡ đến cực hạn của một đóa hoa diễm lệ, thì khó mà cảm thấy hứng thú với một đóa tiểu bạch liên trên sân khấu.
Hiệu trưởng lập tức giới thiệu: “Đây là học sinh ưu tú của trường chúng tôi, Đường Lạc Thiên. Không biết ngài Phó nghe cậu ấy hát cảm thấy thế nào?”
Phó Hình Giản khẽ nhướn mày, chỉ khẽ ừ một tiếng không rõ ý, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hiệu trưởng nhìn ông rời tới tận cửa mà vẫn chưa nghe nhắc gì đến chuyện đầu tư, trong lòng không khỏi thất vọng.
“Ngày mai trợ lý của tôi sẽ liên hệ với ngài để bàn chuyện đầu tư.”
Tình thế xoay chuyển bất ngờ như ánh sáng nơi cuối đường hầm, đôi mắt hiệu trưởng bỗng rực sáng trở lại. Ông mừng rỡ đáp lời rồi đứng đó tiễn xe của Phó Hình Giản rời khỏi.
Ôi chao, hôm nay đúng là một ngày tốt lành quá đi.
6
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
