0 chữ
Chương 20
Chương 20
Vừa hay lúc đó, ông nội cũng đã đan xong cái l*иg tre. Họ bỏ vài viên mồi câu cỡ lớn vào trong, dùng dây cỏ buộc lại, thả xuống ao, đầu kia cố định vào một tảng đá bên bờ, chờ ngày mai thu hoạch.
Trong khi đó, Hàng Cửu Khê ngồi lên tảng đá, cầm cần câu, quăng dây, yên lặng chờ cá cắn mồi.
Ông nội từng xem người ta câu cá nên chỉ liếc qua dáng ngồi của cháu gái đã biết: con bé này chưa từng câu bao giờ.
"Khê Khê, cố lên nhé. Ông về nấu cơm trưa với đan chuồng gà đây."
Trông cậy vào con bé câu cá? Thà trông cá tự chui vào l*иg còn hơn.
Ông khoan thai vẫy tay, chậm rãi đi về nhà.
Ba cô đã làm việc cả buổi sáng, chân bị thương bắt đầu đau, nên ngồi bên ao xem Hàng Cửu Khê câu cá.
Không lâu sau, cần câu có động tĩnh.
Hàng Cửu Khê vội kéo dây, thấy móc câu nổi lên là một con cá chép to màu xanh lam, đang giãy giụa dữ dội.
Nhưng cô không đủ sức, cần câu bị kéo căng rồi bật ra, cá thoát mất.
Ba cô trố mắt:
“Thật sự câu được luôn à?!”
Hàng Cửu Khê đắc ý nói:
“Tất nhiên rồi! Mồi câu con gái ba tự pha chế là hàng top đấy, cá nào cũng mê!”
Ba cô xoa tay, lòng đầy háo hức:
“Hay để ba thử nhé? Ba khỏe hơn con.”
Hàng Cửu Khê lập tức đứng lên nhường chỗ:
“Ba ơi, cần câu của ba đây.”
Câu cá tốn thời gian, lại đòi hỏi kiên nhẫn. Nếu không phải vì thèm cá, cô chẳng ngồi yên thế này.
Vừa hay ba cô bị tật chân, không làm ruộng được nhiều, ngồi câu cá nhẹ nhàng mà hiệu quả thì rất hợp.
Thấy ba mình câu rất ra dáng, lại còn múc sẵn nửa thùng nước để đựng cá, Hàng Cửu Khê vỗ mông phủi bụi đi về.
Về đến nơi, ông nội vừa hoàn thành xong cái chuồng gà, ngẩng đầu cười:
“Về nhanh thế? Không câu được cá hả?”
Câu cá đâu có dễ! Trước tận thế còn toàn "tay trắng ra về", giờ cá lại còn biến dị, vừa khỏe vừa khôn, sao mà câu lên được.
Hàng Cửu Khê cười toe toét:
“Ba đang câu đó, đảm bảo ông bất ngờ luôn! Cứ chờ ăn cá là được!”
Ông nội lắc đầu, giọng không tin chút nào:
“Được rồi, ông đợi cá của ba cháu.”
Hàng Cửu Khê cười tít mắt. Người ta bảo người già rồi sẽ trở nên giống trẻ con, thật đúng vậy.
Thực ra, cô không hề hối hận khi rời khỏi thế giới hiện đại tiện nghi, xuyên tới một thời đại hậu tận thế sinh tồn gian khổ thế này.
Bây giờ cô có thể trồng trọt, có thể ăn được những món mình từng thèm thuồng trong mơ. Chỉ cần giữ được mạng, có hệ thống hỗ trợ, tương lai nhất định sẽ tươi sáng.
Hơn hết, cô có hai người thân yêu thương cô thật lòng.
Khi mới xuyên đến, thân thể của cô là của nguyên chủ đã bị sét đánh nát bấy, da thịt loang lổ, bê bết máu.
Chính ông nội dùng toàn bộ tiền tiết kiệm, đưa cô đến tìm dị năng giả hệ trị liệu để chữa trị. Vì vậy, lúc họ dọn ra sống ngoài tự nhiên, mới nghèo đến vậy.
Giờ họ lại bỏ cả cuộc sống an toàn trong thành phố, đi theo cô sống trong cảnh gió sương.
Dù họ thương yêu cô là vì thể xác này là cháu, là con của họ, nhưng người hưởng lợi thật sự chính là cô.
Nguyên chủ đã chết. Cô kế thừa thân thể, kế thừa cả tình yêu ấy thì cũng có trách nhiệm đáp lại bằng tất cả sự chân thành.
Cuộc sống này, chẳng phải hơn hẳn cảnh làm một đứa trẻ mồ côi sống nhờ trợ cấp sao?
Hàng Cửu Khê lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi đi chăm sóc mảnh ruộng yêu quý của mình.
Trong khi đó, Hàng Cửu Khê ngồi lên tảng đá, cầm cần câu, quăng dây, yên lặng chờ cá cắn mồi.
Ông nội từng xem người ta câu cá nên chỉ liếc qua dáng ngồi của cháu gái đã biết: con bé này chưa từng câu bao giờ.
"Khê Khê, cố lên nhé. Ông về nấu cơm trưa với đan chuồng gà đây."
Trông cậy vào con bé câu cá? Thà trông cá tự chui vào l*иg còn hơn.
Ông khoan thai vẫy tay, chậm rãi đi về nhà.
Ba cô đã làm việc cả buổi sáng, chân bị thương bắt đầu đau, nên ngồi bên ao xem Hàng Cửu Khê câu cá.
Không lâu sau, cần câu có động tĩnh.
Hàng Cửu Khê vội kéo dây, thấy móc câu nổi lên là một con cá chép to màu xanh lam, đang giãy giụa dữ dội.
Ba cô trố mắt:
“Thật sự câu được luôn à?!”
Hàng Cửu Khê đắc ý nói:
“Tất nhiên rồi! Mồi câu con gái ba tự pha chế là hàng top đấy, cá nào cũng mê!”
Ba cô xoa tay, lòng đầy háo hức:
“Hay để ba thử nhé? Ba khỏe hơn con.”
Hàng Cửu Khê lập tức đứng lên nhường chỗ:
“Ba ơi, cần câu của ba đây.”
Câu cá tốn thời gian, lại đòi hỏi kiên nhẫn. Nếu không phải vì thèm cá, cô chẳng ngồi yên thế này.
Vừa hay ba cô bị tật chân, không làm ruộng được nhiều, ngồi câu cá nhẹ nhàng mà hiệu quả thì rất hợp.
Thấy ba mình câu rất ra dáng, lại còn múc sẵn nửa thùng nước để đựng cá, Hàng Cửu Khê vỗ mông phủi bụi đi về.
Về đến nơi, ông nội vừa hoàn thành xong cái chuồng gà, ngẩng đầu cười:
“Về nhanh thế? Không câu được cá hả?”
Hàng Cửu Khê cười toe toét:
“Ba đang câu đó, đảm bảo ông bất ngờ luôn! Cứ chờ ăn cá là được!”
Ông nội lắc đầu, giọng không tin chút nào:
“Được rồi, ông đợi cá của ba cháu.”
Hàng Cửu Khê cười tít mắt. Người ta bảo người già rồi sẽ trở nên giống trẻ con, thật đúng vậy.
Thực ra, cô không hề hối hận khi rời khỏi thế giới hiện đại tiện nghi, xuyên tới một thời đại hậu tận thế sinh tồn gian khổ thế này.
Bây giờ cô có thể trồng trọt, có thể ăn được những món mình từng thèm thuồng trong mơ. Chỉ cần giữ được mạng, có hệ thống hỗ trợ, tương lai nhất định sẽ tươi sáng.
Hơn hết, cô có hai người thân yêu thương cô thật lòng.
Chính ông nội dùng toàn bộ tiền tiết kiệm, đưa cô đến tìm dị năng giả hệ trị liệu để chữa trị. Vì vậy, lúc họ dọn ra sống ngoài tự nhiên, mới nghèo đến vậy.
Giờ họ lại bỏ cả cuộc sống an toàn trong thành phố, đi theo cô sống trong cảnh gió sương.
Dù họ thương yêu cô là vì thể xác này là cháu, là con của họ, nhưng người hưởng lợi thật sự chính là cô.
Nguyên chủ đã chết. Cô kế thừa thân thể, kế thừa cả tình yêu ấy thì cũng có trách nhiệm đáp lại bằng tất cả sự chân thành.
Cuộc sống này, chẳng phải hơn hẳn cảnh làm một đứa trẻ mồ côi sống nhờ trợ cấp sao?
Hàng Cửu Khê lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi đi chăm sóc mảnh ruộng yêu quý của mình.
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
