0 chữ
Chương 18
Chương 18
Sáng hôm sau, thời tiết chuyển sang nhiều mây, không khí mang theo mùi ẩm ướt.
Hàng Cửu Khê ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, đêm qua có mưa à?”
Ông ngẩng lên nhìn trời. Dù nhiều mây nhưng không hề âm u, ánh mặt trời vẫn thấp thoáng:
“Không, trời thế này thì mưa gì.”
Hàng Cửu Khê thấy khó hiểu, lén hỏi thêm ba, vẫn không ai cảm nhận được mùi mưa trong không khí như cô.
Chỉ có mình cô cảm nhận được. Lẽ nào là do huyết mạch thăng cấp, khiến cô nhạy cảm hơn với biến đổi môi trường?
Cô chợt giật mình, nhất định sắp mưa.
Thế nhưng, trong diễn đàn trên điện thoại lại chẳng có cảnh báo nào về mưa trong vài ngày tới.
Hàng Cửu Khê quyết định tin vào trực giác. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, mưa trong thời kỳ hậu tận thế không phải thứ tốt đẹp gì.
Hồi đầu tận thế, mưa mang theo chất lạ trong không khí, khiến cả người và động thực vật biến dị, tiến hóa nhanh chóng.
Trăm năm trôi qua, tác dụng đó yếu đi, gần như không còn.
Tuy nhiên, vẫn có trường hợp người hoặc động thực vật đột biến trong mưa, nâng cao dị năng.
Đặc biệt là ở vùng núi hẻo lánh thế này, ai biết được trong núi sâu có sinh vật nào nhân cơ hội mưa xuống mà tiến hóa rồi lao ra phá nát ruộng vườn?
Hàng Cửu Khê lập tức nhắn cho Trang Thủy:
“Chuyện anh nói sẽ giúp em tìm vài dị năng giả xuất ngũ, còn giữ lời chứ?”
Trang Thủy trả lời rất nhanh:
“Dĩ nhiên. Giờ cần luôn à? Anh nhớ dưa leo của em còn nửa tháng nữa mới chín mà?”
“Cần ngay. Việc ngoài ruộng quá nhiều, nhà em không lo xuể. Với lại... em lo trời sắp mưa, trên núi rất nguy hiểm.”
“OK, anh dẫn người đến vào chiều nay.”
Lo xong chuyện nhân lực, Hàng Cửu Khê thở phào.
Cô tiếp tục tưới nước, nhổ cỏ, kiểm tra ba mẫu ruộng, xem có cây nào bị sâu ăn không. Xong xuôi lại đến chỗ cây táo xem thế nào. Cây đã bắt đầu ra hoa, ong bướm tụ về rất đông, những con ong to lớn rõ ràng là đã biến dị. Dưa leo cũng có ong tới, vài con bướm màu sắc rực rỡ bay lượn.
Báo với ông và ba một tiếng, cô lên đường đi kiểm tra vùng lãnh địa trăm mẫu của mình.
Cô đến đây đã lâu, nhưng ngoài việc dựng giàn leo cho dưa leo bằng cành cây gai ở rìa đất, thì cô chưa từng đi xa hơn 50 mét. Còn lại đều chưa từng đặt chân tới.
Cô men theo ranh giới do chính phủ dùng sơn trắng vạch sẵn trên cỏ, vừa đi vừa quan sát.
Trên bản đồ cảm ứng của hệ thống, không ngừng hiện lên các chấm trắng, toàn là thực vật và động vật biến dị không có cấp độ, sát thương không cao, cũng chẳng dùng được gì.
Rõ ràng, chính phủ đã dọn sạch sẽ nơi này, chẳng để lại mống nào có giá trị.
Không tìm được gì quý, Hàng Cửu Khê đứng trên đỉnh dốc, phóng tầm mắt xuống chân núi.
Từ đây có thể nhìn thấy tuyến đường sắt kéo dài đến tận chân trời, bên cạnh là con sông đen sì cuộn chảy, nước từ suối trên núi đổ xuống tụ lại thành dòng.
Phía bên phải là đất của những hộ nông dân khác, nổi bật nhất là một ngôi nhà ba gian xây bằng gạch xanh, mái ngói xám, nhìn vừa sạch sẽ vừa đẹp.
Trước nhà là những luống đất được khai hoang kỹ càng, cây cối mọc đều, xanh mướt.
Hàng Cửu Khê có chút ghen tị. Sau này có tiền, cô cũng muốn xây một căn tứ hợp viện kiểu cổ như thế!
Nghĩ vậy, cô tiện tay chặt vài cây tre thường mang về, tính nhờ ông nội đan cho con gà mái một cái chuồng. Gà cứ ở mãi trong lều là không ổn.
Hàng Cửu Khê ngạc nhiên hỏi: “Ông ơi, đêm qua có mưa à?”
Ông ngẩng lên nhìn trời. Dù nhiều mây nhưng không hề âm u, ánh mặt trời vẫn thấp thoáng:
“Không, trời thế này thì mưa gì.”
Hàng Cửu Khê thấy khó hiểu, lén hỏi thêm ba, vẫn không ai cảm nhận được mùi mưa trong không khí như cô.
Chỉ có mình cô cảm nhận được. Lẽ nào là do huyết mạch thăng cấp, khiến cô nhạy cảm hơn với biến đổi môi trường?
Cô chợt giật mình, nhất định sắp mưa.
Thế nhưng, trong diễn đàn trên điện thoại lại chẳng có cảnh báo nào về mưa trong vài ngày tới.
Hàng Cửu Khê quyết định tin vào trực giác. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, mưa trong thời kỳ hậu tận thế không phải thứ tốt đẹp gì.
Hồi đầu tận thế, mưa mang theo chất lạ trong không khí, khiến cả người và động thực vật biến dị, tiến hóa nhanh chóng.
Tuy nhiên, vẫn có trường hợp người hoặc động thực vật đột biến trong mưa, nâng cao dị năng.
Đặc biệt là ở vùng núi hẻo lánh thế này, ai biết được trong núi sâu có sinh vật nào nhân cơ hội mưa xuống mà tiến hóa rồi lao ra phá nát ruộng vườn?
Hàng Cửu Khê lập tức nhắn cho Trang Thủy:
“Chuyện anh nói sẽ giúp em tìm vài dị năng giả xuất ngũ, còn giữ lời chứ?”
Trang Thủy trả lời rất nhanh:
“Dĩ nhiên. Giờ cần luôn à? Anh nhớ dưa leo của em còn nửa tháng nữa mới chín mà?”
“Cần ngay. Việc ngoài ruộng quá nhiều, nhà em không lo xuể. Với lại... em lo trời sắp mưa, trên núi rất nguy hiểm.”
“OK, anh dẫn người đến vào chiều nay.”
Lo xong chuyện nhân lực, Hàng Cửu Khê thở phào.
Cô tiếp tục tưới nước, nhổ cỏ, kiểm tra ba mẫu ruộng, xem có cây nào bị sâu ăn không. Xong xuôi lại đến chỗ cây táo xem thế nào. Cây đã bắt đầu ra hoa, ong bướm tụ về rất đông, những con ong to lớn rõ ràng là đã biến dị. Dưa leo cũng có ong tới, vài con bướm màu sắc rực rỡ bay lượn.
Cô đến đây đã lâu, nhưng ngoài việc dựng giàn leo cho dưa leo bằng cành cây gai ở rìa đất, thì cô chưa từng đi xa hơn 50 mét. Còn lại đều chưa từng đặt chân tới.
Cô men theo ranh giới do chính phủ dùng sơn trắng vạch sẵn trên cỏ, vừa đi vừa quan sát.
Trên bản đồ cảm ứng của hệ thống, không ngừng hiện lên các chấm trắng, toàn là thực vật và động vật biến dị không có cấp độ, sát thương không cao, cũng chẳng dùng được gì.
Rõ ràng, chính phủ đã dọn sạch sẽ nơi này, chẳng để lại mống nào có giá trị.
Không tìm được gì quý, Hàng Cửu Khê đứng trên đỉnh dốc, phóng tầm mắt xuống chân núi.
Từ đây có thể nhìn thấy tuyến đường sắt kéo dài đến tận chân trời, bên cạnh là con sông đen sì cuộn chảy, nước từ suối trên núi đổ xuống tụ lại thành dòng.
Trước nhà là những luống đất được khai hoang kỹ càng, cây cối mọc đều, xanh mướt.
Hàng Cửu Khê có chút ghen tị. Sau này có tiền, cô cũng muốn xây một căn tứ hợp viện kiểu cổ như thế!
Nghĩ vậy, cô tiện tay chặt vài cây tre thường mang về, tính nhờ ông nội đan cho con gà mái một cái chuồng. Gà cứ ở mãi trong lều là không ổn.
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
