TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5: Yến Tam Nương

Cố Sơ Đông tuy tuổi còn nhỏ, mới mười bảy, nhưng từ năm bảy tuổi đã theo Cố Mạch bôn tẩu giang hồ, cũng xem như một tay lão luyện. Nàng rất cảnh giác, giấu cái đầu rất kỹ, trông không khác gì một cái bọc hành lý bình thường.

Suốt đường đi, dẫn theo Cố Mạch cũng không gặp phải chuyện gì bất trắc.

“Ca ca, sao muội cứ cảm thấy huynh hình như nhìn thấy được vậy?”

“Sao muội lại nói thế?” Cố Mạch hỏi.

“Huynh đi vững quá!” Cố Sơ Đông nói: “Sáng hôm qua, chúng ta xuất phát, đi ròng rã cả ngày mới vào tới núi Đại Bảo. Vậy mà hôm nay, trên đường từ núi Đại Bảo về, chỉ đi chưa tới hai canh giờ, muội còn chẳng cần cố ý đi chậm lại.”

Cố Mạch khẽ mỉm cười, nói: “Đêm qua huynh có chút lĩnh ngộ, nội công tiến bộ không ít, đã có thể thích nghi với cuộc sống của người mù rồi.”

“Vậy à!” Cố Sơ Đông gật đầu, nói: “Thế thì tốt quá. Nhưng mà ca ca, huynh yên tâm, sau này muội nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho huynh.”

“Ừ!”

Cố Mạch mỉm cười, hắn lại không quá lo lắng về vấn đề này.

Hắn hiện có hệ thống hộ thân, nên cũng không quá lo mắt không chữa được. Hắn định đi làm Tróc Đao Nhân. Thứ nhất, có thể kiếm tiền mời danh y. Đây là một thế giới võ đạo cực kỳ hưng thịnh huy hoàng, mà y võ vốn không tách rời, tự nhiên không thiếu thần y, luôn có cơ hội tìm được đại phu có thể chữa mắt.

Thứ hai, cho dù không tìm được người chữa trị, chỉ cần hắn không ngừng truy sát tội phạm truy nã, biết đâu một ngày nào đó phần thưởng của hệ thống lại mở ra vật phẩm có thể chữa khỏi mắt thì sao.

“Ca ca, huynh cười lên trông đẹp lắm.”

“Vậy sau này huynh sẽ cười nhiều hơn.”

“Vâng, muội thích nhìn huynh cười. Từ hồi mắt huynh xảy ra chuyện, huynh cứ lầm lì mãi, chẳng nói chẳng rằng, tính tình lại còn cáu bẳn, làm muội sợ lắm.”

“Sau này sẽ không thế nữa.”

Cố Mạch đưa tay ra làm động tác xoa đầu, Cố Sơ Đông rất phối hợp nghiêng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Cố Mạch. Đây là thói quen từ nhỏ của hai huynh muội họ.

Cố Mạch lớn hơn Cố Sơ Đông ba tuổi. Mười năm trước, phụ mẫu họ đột nhiên mất tích, để lại hai huynh muội nương tựa vào nhau mà sống. Cố Mạch khi đó mới mười tuổi đã phải bước trên con đường vừa nuôi muội muội vừa tìm kiếm phụ mẫu.

May mắn là hai huynh muội từ năm ba, bốn tuổi đã theo phụ mẫu luyện võ, tuy còn nhỏ nhưng ít nhiều cũng có chút sức tự vệ. Dù vậy, tuổi đời còn quá non nớt, họ đã phải nếm trải quá nhiều khổ cực, cả hai đều dựa vào nhau làm chỗ dựa tinh thần mới gắng gượng được đến giờ.

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.