0 chữ
Chương 18
Chương 18: Manh mối đứt đoạn
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa tinh mơ, nhóm người Khúc Hằng đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Cố Mạch đưa hai cái đầu của Thiết La Hán và Khô Tâm sư thái cho Khúc Hằng, nhờ ông mang về thành Lâm Giang giao cho Yến Tam Nương. Hai cái đầu người này vẫn đổi được không ít tiền, vứt đi thì thật đáng tiếc, mà mang theo bên mình lại không tiện lắm.
Khúc Hằng đã được tận mắt chứng kiến võ công của Cố Mạch, cũng biết Cố Mạch bây giờ đang hành nghề Tróc Đao Nhân, nên không hỏi nhiều về nhiệm vụ của Cố Mạch khi đến huyện Trúc Sơn là gì, chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn rồi rời đi. Về chuyện tại sao võ công của Cố Mạch lại có thể tiến bộ vượt bậc như vậy, ông cũng rất thức thời không hỏi han gì thêm.
Còn việc giúp Cố Mạch mang hai cái đầu người kia về, ông đương nhiên không hề từ chối.
Sau khi tiễn nhóm người Khúc Hằng đi, Cố Mạch cũng đến cáo từ Đường Bất Nghi.
“Cố huynh, sau khi huynh xong việc, nhất định phải đến nhà ta chơi vài ngày đấy nhé. Huyện Trúc Sơn này tuy không thể so sánh với thành Lâm Giang, nhưng cũng có những nét đặc sắc riêng, ta sẽ dẫn huynh đi chơi thỏa thích.”
Cố Mạch khẽ gật đầu, nói: “Nếu có thời gian, nhất định sẽ đến cửa làm phiền.”
“Ta đợi huynh nha.” Đường Bất Nghi nhiệt tình nói: “À phải rồi, nếu Cố huynh có cần giúp đỡ việc gì, cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Dạo gần đây ta sẽ luôn ở nhà. Lời nói của Đường Bất Nghi ta ở cái huyện Trúc Sơn này vẫn có chút trọng lượng đấy.”
“Được.” Cố Mạch cũng không khách sáo, đáp: “Nếu thật sự gặp phải phiền phức, nhất định sẽ đến tìm Đường huynh. Cáo từ!”
“Đi thong thả.” Đường Bất Nghi lại vẫy tay với Cố Sơ Đông: “Sơ Đông muội đi thong thả nhé!”
Cố Sơ Đông vẫy tay chào lại, rồi dìu Cố Mạch lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi Đường gia.
...
Sau khi rời khỏi Đường gia, Cố Mạch và Cố Sơ Đông đi đến một con phố khá sầm uất, tìm thấy một tiệm cầm đồ tên là Chí Thành Điển Đương Hành.
Tiệm cầm đồ này chính là do Văn Vĩnh, một tai mắt ngầm của Yến Tam Nương, người trên giang hồ thường gọi là Chuột Đêm, đứng ra kinh doanh. Bề ngoài thì mở tiệm cầm đồ, tiện thể cho vay nặng lãi, nhưng thực chất lại chuyên làm ăn tiêu thụ đồ gian, là đầu mối giao dịch của đám trộm mộ, kẻ móc túi và những hạng người thuộc tam giáo cửu lưu khác.
“Ca ca, có chuyện không ổn rồi, tiệm cầm đồ này bị niêm phong rồi, còn dán cả giấy niêm phong nữa!” Cố Sơ Đông nói.
Cố Mạch không nhìn thấy, liền bảo: “Muội tìm người ở cửa hàng bên cạnh hỏi thăm xem sao.”
“Vâng.”
Cố Sơ Đông lập tức đi về phía một cửa hàng bên cạnh, Cố Mạch theo sát phía sau. Cố Mạch tuy không nhìn thấy, nhưng cảm giác của hắn vô cùng nhạy bén, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt nào đó. Nếu không, hắn về cơ bản có thể đi lại như người bình thường, chỉ là ở những nơi xa lạ thì cần phải đi chậm hơn một chút.
Bên cạnh tiệm cầm đồ là một tiệm tạp hóa, bà chủ là một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Ban đầu thấy có khách thì tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng vừa nghe Cố Sơ Đông nói không mua gì thì thái độ lập tức trở nên lạnh nhạt.
Cố Sơ Đông vội nói: “Bà chủ, mấy hôm trước ta có cầm ít đồ ở tiệm bên cạnh, hôm nay định đến chuộc lại, ai ngờ tiệm lại bị niêm phong mất rồi. Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bà chủ tiệm bĩu môi, đáp: “Vậy thì ngươi từ bỏ ý định đi là vừa, đồ đạc không lấy lại được đâu. Đêm hôm kia, tiệm đó bị trộm viếng, ông chủ bị người ta gϊếŧ chết rồi, đồ đạc có giá trị trong tiệm cũng bị cuỗm đi sạch cả.”
“Ông chủ tên là Văn Vĩnh phải không ạ?”
“Đúng rồi.” bà chủ nói: “Nghe nói chết thảm lắm, đầu bị chém mất một nửa cơ đấy!”
“Hung thủ đã bắt được chưa ạ?”
“Ai mà biết được. Chuyện này, ngươi phải đến nha môn hỏi thì mới biết.”
“Vâng, cảm ơn bà chủ.”
Cố Sơ Đông cùng Cố Mạch ra khỏi tiệm tạp hóa. Cố Sơ Đông lo lắng hỏi: “Ca ca, bây giờ phải làm sao đây? Văn Vĩnh này chết rồi, chúng ta biết tìm Phi Long ở đâu bây giờ?”
Cố Mạch suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta quay lại Đường gia, nhờ Đường Bất Nghi giúp đỡ hỏi thăm bên nha môn một chút, xem Văn Vĩnh có để lại manh mối gì liên quan đến Phi Long không. Nếu thật sự không tìm được gì, thì chỉ đành phải nhờ Đường Bất Nghi vận dụng thế lực của hắn ở huyện Trúc Sơn này, xem có thể tìm ra Phi Long hay không.”
“Ca ca, liệu có phải Văn Vĩnh là do Phi Long gϊếŧ không?” Cố Sơ Đông đoán: “Hắn ta có khi nào đã rời khỏi huyện Trúc Sơn rồi không?”
Cố Mạch trầm ngâm một lát rồi đáp: “Nếu đúng là do Phi Long làm, vậy thì chứng tỏ có một khả năng rất lớn. Phi Long chắc chắn vẫn còn đang ở huyện Trúc Sơn. Hơn nữa, rất có thể hắn ta sắp phải ở yên một chỗ nào đó trong thời gian dài không thể di chuyển, mà Văn Vĩnh lại là người duy nhất biết được hành tung của hắn ta. Hắn ta lo sợ Văn Vĩnh sẽ tiết lộ nơi ẩn náu của mình, nên mới ra tay gϊếŧ người diệt khẩu.
Đương nhiên, cũng có khả năng khác là giữa Văn Vĩnh và Phi Long xảy ra xung đột lợi ích, hoặc là Văn Vĩnh bị Phi Long phát hiện ra ý định bán đứng hành tung, nên bị Phi Long gϊếŧ để hả giận. Hoặc là, vụ án này căn bản không liên quan gì đến Phi Long cả. Nhưng tất cả những điều này đều cần phải tìm hiểu kỹ hiện trường vụ án mới có thể suy đoán được tình hình lúc đó.”
...
Cố Mạch và Cố Sơ Đông không trì hoãn, lập tức quay trở lại Đường gia.
Nghe người gác cổng báo tin Cố Mạch và Cố Sơ Đông vừa đi đã quay lại, Đường Bất Nghi lập tức chạy ra đón. Vừa ra đến cổng đã thấy hai người, hắn liền vội vàng hỏi: “Cố huynh, Sơ Đông muội, hai người đã xong việc rồi sao?”
“Chưa xong.” Cố Mạch chắp tay nói: “Đường huynh, chúng ta gặp phải chút phiền phức, muốn nhờ huynh giúp đỡ một việc.”
“Không thành vấn đề, huynh cứ nói.” Đường Bất Nghi không chút do dự, lập tức đồng ý.
Cố Mạch nói: “Ta vốn định đi tìm một vị bằng hữu, nhưng khi tìm đến nơi thì mới biết hắn đã bị người ta gϊếŧ vào đêm hôm kia rồi. Huynh có mối quan hệ nào ở nha môn không, có thể giúp chúng ta hỏi thăm tình hình cụ thể của vụ án được không?”
“Chuyện này thì dễ thôi.” Đường Bất Nghi nói: “Ở huyện nha ta quen biết khá nhiều người. Bây giờ ta có thể dẫn hai người đến đó tìm hiểu ngay lập tức.”
Nói là làm, Đường Bất Nghi liền lên xe ngựa của Cố Mạch đi thẳng đến huyện nha.
Thân phận đại thiếu gia Đường gia của Đường Bất Nghi quả nhiên rất hữu dụng. Vừa đến nơi, Tuần kiểm của Ty Tuần kiểm đã đích thân ra tiếp đón họ.
Vị Tuần kiểm cho biết: “Căn cứ vào kết quả điều tra hiện trường của Ty Tuần kiểm chúng ta, bước đầu có thể phán đoán rằng Văn Vĩnh và hung thủ hẳn là người quen biết. Văn Vĩnh đó ngấm ngầm làm ăn tiêu thụ đồ gian. Vào tối hôm xảy ra vụ án, hắn đã cho tên tiểu nhị của mình đi chỗ khác, một mình ở lại trong tiệm, hẳn là để gặp đối tác làm ăn của hắn. Những đối tác đó, hoặc là đám trộm mộ, hoặc là kẻ móc túi, đều là hạng người không thể lộ diện, trước đây đều do một mình hắn tiếp đón.
Căn cứ vào tình hình tại hiện trường vụ án, không hề có dấu vết chống cự, Văn Vĩnh bị gϊếŧ chỉ bằng một đòn duy nhất. Đối phương là một cao thủ dùng đao. Một đao chém bay nửa cái đầu của Văn Vĩnh, vết cắt cực kỳ phẳng lì, người không có công lực cao thâm thì căn bản không thể làm được.
Khả năng đối phương gϊếŧ người để hả giận là rất lớn, bởi vì tứ chi của Văn Vĩnh đều bị chặt đứt. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm của pháp y, tứ chi của Văn Vĩnh bị chặt đứt sau khi nạn nhân đã chết vì bị chém mất nửa đầu. Hơn nữa, đối phương không phải đến vì tiền, bởi vì trong tiệm của Văn Vĩnh có không ít đồ vật giá trị, nhưng đối phương đều không hề động đến.”
Cố Sơ Đông ngạc nhiên hỏi: “Không phải lúc nãy bà chủ tiệm tạp hóa nói đồ đạc giá trị trong tiệm đều bị cướp đi rồi sao?”
“Không phải.” Tuần kiểm giải thích: “Đồ trong tiệm là do người khác lấy trộm vào ngày hôm sau, chính là tên tiểu nhị trong tiệm của Văn Vĩnh. Sáng sớm hôm đó, lúc đến mở cửa, hắn ta phát hiện Văn Vĩnh đã chết, liền nổi lòng tham, trộm đi rất nhiều đồ quý giá cất giấu kỹ rồi mới chạy đến nha môn báo án. Chuyện này đã bị bổ khoái của Ty Tuần kiểm chúng ta điều tra ra rồi.”
“Vậy có manh mối gì về hung thủ không?”
“Tạm thời vẫn chưa có.”
Tiếp đó, Cố Mạch lại hỏi thêm vài vấn đề liên quan, nhưng cũng không thu được thêm nhiều thông tin hữu ích, sau đó hai người liền cáo từ rời đi.
Ra khỏi nha môn, Cố Sơ Đông ghé sát vào người Cố Mạch, thấp giọng nói: “Ca ca, chuyện này tám phần là do Phi Long làm rồi. Cao thủ dùng đao, gϊếŧ người để hả giận, lại là người quen, tất cả các chi tiết đều khớp. Rất có thể là Phi Long đã phát hiện ra Văn Vĩnh định bán đứng hắn ta, nên mới đến gϊếŧ Văn Vĩnh để hả giận. Chắc chắn không phải là kẻ thù tìm đến báo thù, nếu không Văn Vĩnh không thể nào lại chủ động cho tiểu nhị đi chỗ khác để gặp mặt một mình được.”
Cố Mạch suy nghĩ một lát, rồi quay sang nói thẳng với Đường Bất Nghi: “Đường huynh, ta cũng không giấu gì huynh nữa, ta thực chất là một Tróc Đao Nhân. Lần này đến huyện Trúc Sơn là để truy bắt một tên tội phạm bị truy nã, thủ lĩnh của Phi Mã Bang tên là Phi Long. Văn Vĩnh bị gϊếŧ kia, chính là tai mắt ngầm của Truy Phong Lâu mà ta đang hợp tác. Ta nghi ngờ hắn đã bị Phi Long gϊếŧ chết. Bây giờ Phi Long rất có thể đang ẩn náu ở một nơi nào đó trong huyện Trúc Sơn này. Đường gia các huynh ở huyện Trúc Sơn thế lực lớn mạnh, không biết có thể giúp ta tìm ra tung tích của hắn được không?”
“Chuyện này...”
Đường Bất Nghi lộ vẻ khó xử: “Cố huynh, không phải ta không muốn giúp, mà là chuyện này một mình ta không thể tự quyết định được. Phi Long người này ta cũng có nghe nói qua, là kẻ hung ác cùng cực, Đường gia ta chưa chắc đã muốn dây vào một kẻ như vậy. Ta cần phải về hỏi ý kiến của phụ thân ta trước đã. Nếu ông ấy đồng ý, ta mới có thể huy động thế lực của Đường gia giúp huynh được!”
Trời vừa tinh mơ, nhóm người Khúc Hằng đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Cố Mạch đưa hai cái đầu của Thiết La Hán và Khô Tâm sư thái cho Khúc Hằng, nhờ ông mang về thành Lâm Giang giao cho Yến Tam Nương. Hai cái đầu người này vẫn đổi được không ít tiền, vứt đi thì thật đáng tiếc, mà mang theo bên mình lại không tiện lắm.
Khúc Hằng đã được tận mắt chứng kiến võ công của Cố Mạch, cũng biết Cố Mạch bây giờ đang hành nghề Tróc Đao Nhân, nên không hỏi nhiều về nhiệm vụ của Cố Mạch khi đến huyện Trúc Sơn là gì, chỉ dặn dò vài câu chú ý an toàn rồi rời đi. Về chuyện tại sao võ công của Cố Mạch lại có thể tiến bộ vượt bậc như vậy, ông cũng rất thức thời không hỏi han gì thêm.
Còn việc giúp Cố Mạch mang hai cái đầu người kia về, ông đương nhiên không hề từ chối.
“Cố huynh, sau khi huynh xong việc, nhất định phải đến nhà ta chơi vài ngày đấy nhé. Huyện Trúc Sơn này tuy không thể so sánh với thành Lâm Giang, nhưng cũng có những nét đặc sắc riêng, ta sẽ dẫn huynh đi chơi thỏa thích.”
Cố Mạch khẽ gật đầu, nói: “Nếu có thời gian, nhất định sẽ đến cửa làm phiền.”
“Ta đợi huynh nha.” Đường Bất Nghi nhiệt tình nói: “À phải rồi, nếu Cố huynh có cần giúp đỡ việc gì, cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Dạo gần đây ta sẽ luôn ở nhà. Lời nói của Đường Bất Nghi ta ở cái huyện Trúc Sơn này vẫn có chút trọng lượng đấy.”
“Được.” Cố Mạch cũng không khách sáo, đáp: “Nếu thật sự gặp phải phiền phức, nhất định sẽ đến tìm Đường huynh. Cáo từ!”
Cố Sơ Đông vẫy tay chào lại, rồi dìu Cố Mạch lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi Đường gia.
...
Sau khi rời khỏi Đường gia, Cố Mạch và Cố Sơ Đông đi đến một con phố khá sầm uất, tìm thấy một tiệm cầm đồ tên là Chí Thành Điển Đương Hành.
Tiệm cầm đồ này chính là do Văn Vĩnh, một tai mắt ngầm của Yến Tam Nương, người trên giang hồ thường gọi là Chuột Đêm, đứng ra kinh doanh. Bề ngoài thì mở tiệm cầm đồ, tiện thể cho vay nặng lãi, nhưng thực chất lại chuyên làm ăn tiêu thụ đồ gian, là đầu mối giao dịch của đám trộm mộ, kẻ móc túi và những hạng người thuộc tam giáo cửu lưu khác.
“Ca ca, có chuyện không ổn rồi, tiệm cầm đồ này bị niêm phong rồi, còn dán cả giấy niêm phong nữa!” Cố Sơ Đông nói.
“Vâng.”
Cố Sơ Đông lập tức đi về phía một cửa hàng bên cạnh, Cố Mạch theo sát phía sau. Cố Mạch tuy không nhìn thấy, nhưng cảm giác của hắn vô cùng nhạy bén, trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt nào đó. Nếu không, hắn về cơ bản có thể đi lại như người bình thường, chỉ là ở những nơi xa lạ thì cần phải đi chậm hơn một chút.
Bên cạnh tiệm cầm đồ là một tiệm tạp hóa, bà chủ là một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Ban đầu thấy có khách thì tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng vừa nghe Cố Sơ Đông nói không mua gì thì thái độ lập tức trở nên lạnh nhạt.
Cố Sơ Đông vội nói: “Bà chủ, mấy hôm trước ta có cầm ít đồ ở tiệm bên cạnh, hôm nay định đến chuộc lại, ai ngờ tiệm lại bị niêm phong mất rồi. Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bà chủ tiệm bĩu môi, đáp: “Vậy thì ngươi từ bỏ ý định đi là vừa, đồ đạc không lấy lại được đâu. Đêm hôm kia, tiệm đó bị trộm viếng, ông chủ bị người ta gϊếŧ chết rồi, đồ đạc có giá trị trong tiệm cũng bị cuỗm đi sạch cả.”
“Ông chủ tên là Văn Vĩnh phải không ạ?”
“Đúng rồi.” bà chủ nói: “Nghe nói chết thảm lắm, đầu bị chém mất một nửa cơ đấy!”
“Hung thủ đã bắt được chưa ạ?”
“Ai mà biết được. Chuyện này, ngươi phải đến nha môn hỏi thì mới biết.”
“Vâng, cảm ơn bà chủ.”
Cố Sơ Đông cùng Cố Mạch ra khỏi tiệm tạp hóa. Cố Sơ Đông lo lắng hỏi: “Ca ca, bây giờ phải làm sao đây? Văn Vĩnh này chết rồi, chúng ta biết tìm Phi Long ở đâu bây giờ?”
Cố Mạch suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta quay lại Đường gia, nhờ Đường Bất Nghi giúp đỡ hỏi thăm bên nha môn một chút, xem Văn Vĩnh có để lại manh mối gì liên quan đến Phi Long không. Nếu thật sự không tìm được gì, thì chỉ đành phải nhờ Đường Bất Nghi vận dụng thế lực của hắn ở huyện Trúc Sơn này, xem có thể tìm ra Phi Long hay không.”
“Ca ca, liệu có phải Văn Vĩnh là do Phi Long gϊếŧ không?” Cố Sơ Đông đoán: “Hắn ta có khi nào đã rời khỏi huyện Trúc Sơn rồi không?”
Cố Mạch trầm ngâm một lát rồi đáp: “Nếu đúng là do Phi Long làm, vậy thì chứng tỏ có một khả năng rất lớn. Phi Long chắc chắn vẫn còn đang ở huyện Trúc Sơn. Hơn nữa, rất có thể hắn ta sắp phải ở yên một chỗ nào đó trong thời gian dài không thể di chuyển, mà Văn Vĩnh lại là người duy nhất biết được hành tung của hắn ta. Hắn ta lo sợ Văn Vĩnh sẽ tiết lộ nơi ẩn náu của mình, nên mới ra tay gϊếŧ người diệt khẩu.
Đương nhiên, cũng có khả năng khác là giữa Văn Vĩnh và Phi Long xảy ra xung đột lợi ích, hoặc là Văn Vĩnh bị Phi Long phát hiện ra ý định bán đứng hành tung, nên bị Phi Long gϊếŧ để hả giận. Hoặc là, vụ án này căn bản không liên quan gì đến Phi Long cả. Nhưng tất cả những điều này đều cần phải tìm hiểu kỹ hiện trường vụ án mới có thể suy đoán được tình hình lúc đó.”
...
Cố Mạch và Cố Sơ Đông không trì hoãn, lập tức quay trở lại Đường gia.
Nghe người gác cổng báo tin Cố Mạch và Cố Sơ Đông vừa đi đã quay lại, Đường Bất Nghi lập tức chạy ra đón. Vừa ra đến cổng đã thấy hai người, hắn liền vội vàng hỏi: “Cố huynh, Sơ Đông muội, hai người đã xong việc rồi sao?”
“Chưa xong.” Cố Mạch chắp tay nói: “Đường huynh, chúng ta gặp phải chút phiền phức, muốn nhờ huynh giúp đỡ một việc.”
“Không thành vấn đề, huynh cứ nói.” Đường Bất Nghi không chút do dự, lập tức đồng ý.
Cố Mạch nói: “Ta vốn định đi tìm một vị bằng hữu, nhưng khi tìm đến nơi thì mới biết hắn đã bị người ta gϊếŧ vào đêm hôm kia rồi. Huynh có mối quan hệ nào ở nha môn không, có thể giúp chúng ta hỏi thăm tình hình cụ thể của vụ án được không?”
“Chuyện này thì dễ thôi.” Đường Bất Nghi nói: “Ở huyện nha ta quen biết khá nhiều người. Bây giờ ta có thể dẫn hai người đến đó tìm hiểu ngay lập tức.”
Nói là làm, Đường Bất Nghi liền lên xe ngựa của Cố Mạch đi thẳng đến huyện nha.
Thân phận đại thiếu gia Đường gia của Đường Bất Nghi quả nhiên rất hữu dụng. Vừa đến nơi, Tuần kiểm của Ty Tuần kiểm đã đích thân ra tiếp đón họ.
Vị Tuần kiểm cho biết: “Căn cứ vào kết quả điều tra hiện trường của Ty Tuần kiểm chúng ta, bước đầu có thể phán đoán rằng Văn Vĩnh và hung thủ hẳn là người quen biết. Văn Vĩnh đó ngấm ngầm làm ăn tiêu thụ đồ gian. Vào tối hôm xảy ra vụ án, hắn đã cho tên tiểu nhị của mình đi chỗ khác, một mình ở lại trong tiệm, hẳn là để gặp đối tác làm ăn của hắn. Những đối tác đó, hoặc là đám trộm mộ, hoặc là kẻ móc túi, đều là hạng người không thể lộ diện, trước đây đều do một mình hắn tiếp đón.
Căn cứ vào tình hình tại hiện trường vụ án, không hề có dấu vết chống cự, Văn Vĩnh bị gϊếŧ chỉ bằng một đòn duy nhất. Đối phương là một cao thủ dùng đao. Một đao chém bay nửa cái đầu của Văn Vĩnh, vết cắt cực kỳ phẳng lì, người không có công lực cao thâm thì căn bản không thể làm được.
Khả năng đối phương gϊếŧ người để hả giận là rất lớn, bởi vì tứ chi của Văn Vĩnh đều bị chặt đứt. Căn cứ vào kết quả khám nghiệm của pháp y, tứ chi của Văn Vĩnh bị chặt đứt sau khi nạn nhân đã chết vì bị chém mất nửa đầu. Hơn nữa, đối phương không phải đến vì tiền, bởi vì trong tiệm của Văn Vĩnh có không ít đồ vật giá trị, nhưng đối phương đều không hề động đến.”
Cố Sơ Đông ngạc nhiên hỏi: “Không phải lúc nãy bà chủ tiệm tạp hóa nói đồ đạc giá trị trong tiệm đều bị cướp đi rồi sao?”
“Không phải.” Tuần kiểm giải thích: “Đồ trong tiệm là do người khác lấy trộm vào ngày hôm sau, chính là tên tiểu nhị trong tiệm của Văn Vĩnh. Sáng sớm hôm đó, lúc đến mở cửa, hắn ta phát hiện Văn Vĩnh đã chết, liền nổi lòng tham, trộm đi rất nhiều đồ quý giá cất giấu kỹ rồi mới chạy đến nha môn báo án. Chuyện này đã bị bổ khoái của Ty Tuần kiểm chúng ta điều tra ra rồi.”
“Vậy có manh mối gì về hung thủ không?”
“Tạm thời vẫn chưa có.”
Tiếp đó, Cố Mạch lại hỏi thêm vài vấn đề liên quan, nhưng cũng không thu được thêm nhiều thông tin hữu ích, sau đó hai người liền cáo từ rời đi.
Ra khỏi nha môn, Cố Sơ Đông ghé sát vào người Cố Mạch, thấp giọng nói: “Ca ca, chuyện này tám phần là do Phi Long làm rồi. Cao thủ dùng đao, gϊếŧ người để hả giận, lại là người quen, tất cả các chi tiết đều khớp. Rất có thể là Phi Long đã phát hiện ra Văn Vĩnh định bán đứng hắn ta, nên mới đến gϊếŧ Văn Vĩnh để hả giận. Chắc chắn không phải là kẻ thù tìm đến báo thù, nếu không Văn Vĩnh không thể nào lại chủ động cho tiểu nhị đi chỗ khác để gặp mặt một mình được.”
Cố Mạch suy nghĩ một lát, rồi quay sang nói thẳng với Đường Bất Nghi: “Đường huynh, ta cũng không giấu gì huynh nữa, ta thực chất là một Tróc Đao Nhân. Lần này đến huyện Trúc Sơn là để truy bắt một tên tội phạm bị truy nã, thủ lĩnh của Phi Mã Bang tên là Phi Long. Văn Vĩnh bị gϊếŧ kia, chính là tai mắt ngầm của Truy Phong Lâu mà ta đang hợp tác. Ta nghi ngờ hắn đã bị Phi Long gϊếŧ chết. Bây giờ Phi Long rất có thể đang ẩn náu ở một nơi nào đó trong huyện Trúc Sơn này. Đường gia các huynh ở huyện Trúc Sơn thế lực lớn mạnh, không biết có thể giúp ta tìm ra tung tích của hắn được không?”
“Chuyện này...”
Đường Bất Nghi lộ vẻ khó xử: “Cố huynh, không phải ta không muốn giúp, mà là chuyện này một mình ta không thể tự quyết định được. Phi Long người này ta cũng có nghe nói qua, là kẻ hung ác cùng cực, Đường gia ta chưa chắc đã muốn dây vào một kẻ như vậy. Ta cần phải về hỏi ý kiến của phụ thân ta trước đã. Nếu ông ấy đồng ý, ta mới có thể huy động thế lực của Đường gia giúp huynh được!”
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
