0 chữ
Chương 4
Chương 4
Y phục sũng nước dán chặt vào da thịt, từng đường cong run rẩy phơi bày sự kiệt quệ và ngoan cố.
Lẽ ra, chàng định dùng chính bộ dạng thảm hại này để quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của nghĩa phụ. Nhưng lúc này, lòng kiêu hãnh không cho phép chàng gục ngã.
Bộ y phục đỏ rực như một ngọn lửa ngoan cường, bùng cháy giữa quân trướng u ám. Nhị hoàng tử mím chặt đôi môi đã nhợt nhạt, tiếp tục cuộc đối đầu câm lặng với Thôi Thiên Quân.
Giọng nói của Thôi Thiên Quân như băng giá, xé toạc sự im lặng: "Sở Việt, Sở Việt, đến bao giờ con mới bỏ được cái tính hiếu thắng cố hữu ấy?"
Chàng chưa kịp đáp, một đòn nữa đã giáng xuống.
Đòn này giáng xuống mang theo sức nặng khác hẳn. Cơn đau nhói buốt xuyên thẳng vào da thịt, khiến toàn thân Nhị hoàng tử co rúm lại. Thân hình dưới lớp y phục đỏ thẫm căng cứng, vết lằn đỏ sẫm hằn sâu lên, như một vết cắt tàn nhẫn. Một tia xót xa thoáng qua đáy mắt Thôi Thiên Quân, nhưng lập tức bị sự nghiêm khắc dập tắt.
Cùng lúc cây sáo ngọc hạ xuống, giọng nói lạnh lùng của y lại vang lên: "Tự mình tính xem, đây là lần thứ mấy rồi?"
Nhị hoàng tử khẽ nheo mắt. Thôi Thiên Quân đang thong thả vuốt ve cây sáo ngọc, khuôn mặt tuấn tú tựa một khối ngọc bích trên nền tuyết, vừa lạnh lùng vừa cao quý, toát lên vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Chưa kịp mở lời, những lời lẽ sắc bén đã dội xuống: "Con tưởng người của Giang Nam Đốc Quân Phủ đều là lũ ăn chay niệm Phật cả sao? Nói!"
Chàng ngước nhìn Thôi Thiên Quân, đôi mắt đào hoa của y giờ đây sắc lạnh đến đáng sợ. Nhị hoàng tử vẫn lặng thinh.
"Không nói, phải không?" Thôi Thiên Quân gằn giọng. Chàng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, cây sáo ngọc liên tiếp giáng xuống ba đòn chí mạng. "Vậy để cây sáo ngọc con tặng, nói thay con!"
Ba tiếng "chát" vang lên liên tiếp, dứt khoát và tàn nhẫn. Ba đòn, ứng với ba lần phạm lỗi. Ký ức như ba lưỡi dao sắc lạnh, theo từng cú vụt mà cứa sâu vào tâm trí chàng.
Lần thứ nhất, một năm trước, trong đêm mưa hoa đào. Chàng cưỡi ngựa, ngoảnh đầu nhìn Nhị công tử của Giang Nam Quân Giới Phủ bị trói chặt, co quắp dưới đất. Chàng nở một nụ cười tàn độc: "Kẻ dám nhòm ngó quân lương của Thú Giáp Doanh, tội không thể tha. Tiếc là ngươi chọn nhầm đối tượng rồi. Đi!" Tiếng ngựa hí vang, vó sắt giẫm nát l*иg ngực kẻ kia.
Lần thứ hai, ba tháng trước, dưới màn mây đen kịt. Chàng cầm con dao vừa đoạt được, huơ huơ trước mặt Đại công tử của Giang Nam Chức Tạo Cục. Gã công tử bột này đã dám buông lời khiếm nhã về Thôi Thiên Quân trong tửu lầu.
"Dám nói xấu nghĩa phụ của ta, đáng bị lăng trì!"
Kẻ kia khóc lóc van xin: "Ta sai rồi! Tha cho ta!"
Chàng lạnh lùng ra tay, giọng nói không chút hơi ấm: "Muộn rồi."
Lẽ ra, chàng định dùng chính bộ dạng thảm hại này để quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của nghĩa phụ. Nhưng lúc này, lòng kiêu hãnh không cho phép chàng gục ngã.
Bộ y phục đỏ rực như một ngọn lửa ngoan cường, bùng cháy giữa quân trướng u ám. Nhị hoàng tử mím chặt đôi môi đã nhợt nhạt, tiếp tục cuộc đối đầu câm lặng với Thôi Thiên Quân.
Giọng nói của Thôi Thiên Quân như băng giá, xé toạc sự im lặng: "Sở Việt, Sở Việt, đến bao giờ con mới bỏ được cái tính hiếu thắng cố hữu ấy?"
Chàng chưa kịp đáp, một đòn nữa đã giáng xuống.
Đòn này giáng xuống mang theo sức nặng khác hẳn. Cơn đau nhói buốt xuyên thẳng vào da thịt, khiến toàn thân Nhị hoàng tử co rúm lại. Thân hình dưới lớp y phục đỏ thẫm căng cứng, vết lằn đỏ sẫm hằn sâu lên, như một vết cắt tàn nhẫn. Một tia xót xa thoáng qua đáy mắt Thôi Thiên Quân, nhưng lập tức bị sự nghiêm khắc dập tắt.
Nhị hoàng tử khẽ nheo mắt. Thôi Thiên Quân đang thong thả vuốt ve cây sáo ngọc, khuôn mặt tuấn tú tựa một khối ngọc bích trên nền tuyết, vừa lạnh lùng vừa cao quý, toát lên vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Chưa kịp mở lời, những lời lẽ sắc bén đã dội xuống: "Con tưởng người của Giang Nam Đốc Quân Phủ đều là lũ ăn chay niệm Phật cả sao? Nói!"
Chàng ngước nhìn Thôi Thiên Quân, đôi mắt đào hoa của y giờ đây sắc lạnh đến đáng sợ. Nhị hoàng tử vẫn lặng thinh.
"Không nói, phải không?" Thôi Thiên Quân gằn giọng. Chàng chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, cây sáo ngọc liên tiếp giáng xuống ba đòn chí mạng. "Vậy để cây sáo ngọc con tặng, nói thay con!"
Ba tiếng "chát" vang lên liên tiếp, dứt khoát và tàn nhẫn. Ba đòn, ứng với ba lần phạm lỗi. Ký ức như ba lưỡi dao sắc lạnh, theo từng cú vụt mà cứa sâu vào tâm trí chàng.
Lần thứ hai, ba tháng trước, dưới màn mây đen kịt. Chàng cầm con dao vừa đoạt được, huơ huơ trước mặt Đại công tử của Giang Nam Chức Tạo Cục. Gã công tử bột này đã dám buông lời khiếm nhã về Thôi Thiên Quân trong tửu lầu.
"Dám nói xấu nghĩa phụ của ta, đáng bị lăng trì!"
Kẻ kia khóc lóc van xin: "Ta sai rồi! Tha cho ta!"
Chàng lạnh lùng ra tay, giọng nói không chút hơi ấm: "Muộn rồi."
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
