0 chữ
Chương 35
Chương 35
Như trở lại lúc mới gặp.
"Nghĩa phụ đã về." Thôi Thiên Quân nhanh chóng xuống ngựa, bước đến xoa đầu tôi, nhìn tôi trìu mến: "Tiểu tử thối này không quên ta chứ?"
Gặp lại tôi, dường như tình cảm lại thêm nồng nàn.
Từ khi gặp nhau, chưa từng có lần nào xa cách lâu như vậy, ba tháng dài đằng đẵng, gặp lại chính là một sự tái sinh.
Giống như tấm bia đá cổng trấn mới được dựng lại này, tôi cũng đứng giữa gió đón ông ấy trở về.
"Xem nghĩa phụ nói kìa." Tôi ôm lấy áo giáp của Thôi Thiên Quân, cảm giác cứng rắn không hề cự tuyệt tôi, tôi có thể cảm nhận được tấm lòng mềm mại dưới lớp áo giáp sắt, đứng yên tại chỗ một lúc, nói năng thô lỗ nhưng có lý: "Con trai cho dù có quên cả thiên hạ, cũng không quên nghĩa phụ."
"Chậc chậc~ mới ba tháng không gặp, con đã biết nói chuyện thiên hạ rồi.” Thôi Thiên Quân trước mặt tỏ vẻ khinh thường: "Trong đầu con có được mấy người thiên hạ chứ!"
"Ba tháng không gặp, đối với con trai mà nói, lại như đã trải qua cả một đời." Trong lời nói của tôi dường như có chút bất mãn, bất mãn vì Thôi Thiên Quân về quá muộn, để tôi phải đợi tận ba tháng, nhưng lại nghĩ đến chiến sự ở tiền tuyến ác liệt như thế nào, chắc hẳn nghĩa phụ cũng không dễ dàng gì, liền thoải mái cười hì hì một tiếng: "Không nhiều."
Ba tháng không gặp, mọi thứ đều khác rồi, Thôi Thiên Quân an ủi: "Đã khác rồi."
Người trước mắt dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, tuy vẫn còn làm nũng với ông ấy, nhưng luôn cảm thấy có gì đó khác biệt, có một loại cảm giác thành tựu khó diễn tả, còn hơn cả gϊếŧ bao nhiêu kẻ địch, đoạt lại bao nhiêu thành trì.
Tôi biết rõ còn cố hỏi, nháy mắt làm nũng: "Nghĩa phụ đang nói đến điều gì vậy?"
Mây mùa thu sáng tỏ, ngày đêm luân phiên.
"Đây có lẽ là sự đổi thay tốt đẹp nhất mà ta từng thấy trong đời."
Sự đổi thay tốt đẹp nhất?
Tôi bỗng chốc hoang mang, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể làm theo nhịp điệu của mình: “Nghĩa phụ, con muốn dẫn người đi gặp một người."
Lúc ở Giang Nam, tôi hoặc là ra ngoài đánh người, hoặc là tự mình ở một bên, trời sinh cô độc, ngoài người của Thú Giáp Doanh, cũng không có bạn bè gì.
Không ngờ đến Lãng Bình trấn, lại có thể quen biết được nhân vật nổi tiếng trên triều đình như lão sư.
"Ai vậy?" Thôi Thiên Quân nháy mắt ra hiệu, như thể nhìn thấy dáng vẻ tôi xòe đuôi công, bật cười khanh khách: "Chẳng lẽ là nhìn trúng cô nương nhà nào rồi?"
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống đầu tôi: “..."
Nghĩa phụ lại nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của tôi rồi sao?
"Nguyên Thị độc Hàn lâm viện Lục Hoài Tu."
Tôi lạnh mặt xuống, bị câu nói vừa rồi của Thôi Thiên Quân làm cho nghẹn lời, đã không còn niềm vui chia sẻ với nghĩa phụ ngay lúc ban đầu nữa.
"Ồ, ta còn tưởng là ai! Thì ra là hắn." Thôi Thiên Quân xòe tay, giả vờ ngạc nhiên: "Bạn cũ rồi."
Tôi không vui, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi Thôi Thiên Quân: "Sao con lại cảm thấy, nghĩa phụ gặp hắn còn vui hơn gặp con?"
Thôi Thiên Quân: "???"
Tổ tông ơi, gặp Lục Hoài Tu mà còn vui sao?
Con không biết tình bạn giữa hắn và Mai Hạc sao?
Nếu để Lục Hoài Tu biết được người gϊếŧ Mai Hạc là nghĩa phụ ta, chắc hắn sẽ cầm đao đuổi ta đến tận kinh đô.
"Nói gì vậy?" Thôi Thiên Quân cười hề hề, vừa nhíu mày, vừa dùng tiếng cười để che giấu sự lúng túng, có chút lố bịch, sau đó, ông ấy lại nói với tôi: "Bạn bè là bạn bè, người nhà là người nhà, không giống nhau."
"Nghĩa phụ đã về." Thôi Thiên Quân nhanh chóng xuống ngựa, bước đến xoa đầu tôi, nhìn tôi trìu mến: "Tiểu tử thối này không quên ta chứ?"
Gặp lại tôi, dường như tình cảm lại thêm nồng nàn.
Từ khi gặp nhau, chưa từng có lần nào xa cách lâu như vậy, ba tháng dài đằng đẵng, gặp lại chính là một sự tái sinh.
Giống như tấm bia đá cổng trấn mới được dựng lại này, tôi cũng đứng giữa gió đón ông ấy trở về.
"Xem nghĩa phụ nói kìa." Tôi ôm lấy áo giáp của Thôi Thiên Quân, cảm giác cứng rắn không hề cự tuyệt tôi, tôi có thể cảm nhận được tấm lòng mềm mại dưới lớp áo giáp sắt, đứng yên tại chỗ một lúc, nói năng thô lỗ nhưng có lý: "Con trai cho dù có quên cả thiên hạ, cũng không quên nghĩa phụ."
"Chậc chậc~ mới ba tháng không gặp, con đã biết nói chuyện thiên hạ rồi.” Thôi Thiên Quân trước mặt tỏ vẻ khinh thường: "Trong đầu con có được mấy người thiên hạ chứ!"
Ba tháng không gặp, mọi thứ đều khác rồi, Thôi Thiên Quân an ủi: "Đã khác rồi."
Người trước mắt dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, tuy vẫn còn làm nũng với ông ấy, nhưng luôn cảm thấy có gì đó khác biệt, có một loại cảm giác thành tựu khó diễn tả, còn hơn cả gϊếŧ bao nhiêu kẻ địch, đoạt lại bao nhiêu thành trì.
Tôi biết rõ còn cố hỏi, nháy mắt làm nũng: "Nghĩa phụ đang nói đến điều gì vậy?"
"Đây có lẽ là sự đổi thay tốt đẹp nhất mà ta từng thấy trong đời."
Sự đổi thay tốt đẹp nhất?
Tôi bỗng chốc hoang mang, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể làm theo nhịp điệu của mình: “Nghĩa phụ, con muốn dẫn người đi gặp một người."
Lúc ở Giang Nam, tôi hoặc là ra ngoài đánh người, hoặc là tự mình ở một bên, trời sinh cô độc, ngoài người của Thú Giáp Doanh, cũng không có bạn bè gì.
Không ngờ đến Lãng Bình trấn, lại có thể quen biết được nhân vật nổi tiếng trên triều đình như lão sư.
"Ai vậy?" Thôi Thiên Quân nháy mắt ra hiệu, như thể nhìn thấy dáng vẻ tôi xòe đuôi công, bật cười khanh khách: "Chẳng lẽ là nhìn trúng cô nương nhà nào rồi?"
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống đầu tôi: “..."
Nghĩa phụ lại nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của tôi rồi sao?
Tôi lạnh mặt xuống, bị câu nói vừa rồi của Thôi Thiên Quân làm cho nghẹn lời, đã không còn niềm vui chia sẻ với nghĩa phụ ngay lúc ban đầu nữa.
"Ồ, ta còn tưởng là ai! Thì ra là hắn." Thôi Thiên Quân xòe tay, giả vờ ngạc nhiên: "Bạn cũ rồi."
Tôi không vui, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi Thôi Thiên Quân: "Sao con lại cảm thấy, nghĩa phụ gặp hắn còn vui hơn gặp con?"
Thôi Thiên Quân: "???"
Tổ tông ơi, gặp Lục Hoài Tu mà còn vui sao?
Con không biết tình bạn giữa hắn và Mai Hạc sao?
Nếu để Lục Hoài Tu biết được người gϊếŧ Mai Hạc là nghĩa phụ ta, chắc hắn sẽ cầm đao đuổi ta đến tận kinh đô.
"Nói gì vậy?" Thôi Thiên Quân cười hề hề, vừa nhíu mày, vừa dùng tiếng cười để che giấu sự lúng túng, có chút lố bịch, sau đó, ông ấy lại nói với tôi: "Bạn bè là bạn bè, người nhà là người nhà, không giống nhau."
2
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
