TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

—— Sao nghĩa phụ lại ở trong lều của mình?

Phản ứng đầu tiên của hắn là xong rồi, nghĩa phụ thấy ta cả người đầy máu sẽ nghĩ sao?

Sở Việt vừa định trốn, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cút vào đây!"

Hắn lo lắng bước vào, dâng trà cho Thôi Thiên Quân: "Nghĩa phụ, mời người uống trà."

Vết thương trên cổ tay hiện ra trước mặt Thôi Thiên Quân, như một vết thương lòng, đập vào mắt.

Thôi Thiên Quân dường như quên mất việc nổi giận: “Con bị thương?"

Sở Việt ngẩn ra, tay đang bưng trà suýt nữa không vững, chút nữa thì đổ lên người Thôi Thiên Quân.

Hắn không biết nên giải thích thế nào, giải thích tối qua đã làm gì, cũng không thể giải thích máu trên người này từ đâu ra.

"Nghĩa phụ, con không sao." Sở Việt đỏ mặt nói.

"Bị thương thành thế này còn làm bộ mạnh mẽ?" Thôi Thiên Quân nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Sở Việt: “Ta cho Hạ Tiêu đến xem cho con."

Sở Việt vội vàng nắm lấy cánh tay Thôi Thiên Quân, máu đen tím đã chuyển thành đỏ tươi: "Không cần đâu, nghĩa phụ, con không sao."

"Thôi được rồi, con không muốn nói thì thôi, nghĩa phụ băng bó vết thương cho con." Thôi Thiên Quân nhìn chằm chằm vết thương vài lần, dịu dàng nói.

Trái tim Sở Việt như bị thứ gì đó cào nhẹ.

Người trước mặt xé một mảnh vải từ áo choàng xuống, cẩn thận băng bó cho hắn.

Giống như ngày mưa gặp nhau hai năm trước, nghĩa phụ cũng băng bó cho hắn như vậy.

Vết thương trên cổ tay như được bôi mật ong, tuy đau nhưng càng nhiều hơn là vui mừng.

Sở Việt cụp mắt xuống, nhìn Thôi Thiên Quân chăm chú, hàng lông mày rậm dưới mái tóc đen nhánh nhướng lên trên đôi mắt hoa đào, hàng mi dài cong vυ"t như lông vũ chớp chớp, tựa như những vì sao đêm lấp lánh, dẫn dắt nhịp tim Sở Việt nhảy lên.

Đôi mắt đa tình kia bỗng nhiên ngước lên nhìn hắn, hắn vội vàng né tránh ánh mắt đột ngột kia.

Khoảnh khắc sau, trái tim như nai con chạy loạn đập thình thịch rõ ràng.

"Nghĩa phụ." Sở Việt gọi một tiếng, cúi đầu mổ nhẹ lên trán Thôi Thiên Quân.

Thôi Thiên Quân ngẩn người trong giây lát, ngẩng đầu nhìn Sở Việt: "Thằng nhóc thối tha, đừng làm nũng với cha. Lần trước ta đã nói gì rồi, nếu còn có lần sau, không thể tha cho một trận đòn."

"Nghĩa phụ nhất định không nỡ." Sở Việt khẳng định.

Nghĩa phụ càng không cho hắn làm nũng, hắn càng được nước làm tới: "Nghĩa phụ, con đau."

Thôi Thiên Quân không nói nên lời, nhìn vết thương trên cổ tay Sở Việt, quả thực không nhẫn tâm.

Ông cúi người xuống thổi nhẹ vào cổ tay Sở Việt, thầm nghĩ trong lòng: "Thôi vậy", nếu còn có lần sau, quyết không tha thứ.

Sở Việt bị luồng hơi nóng này thổi đến tâm hồn lay động, tình ý dạt dào như sao trời.

Băng bó xong, Thôi Thiên Quân ngồi trong lều của Sở Việt, một tay chống trán ngủ thϊếp đi.

Tối qua ở trong lều đợi Sở Việt cả đêm, bây giờ thực sự không mở nổi mắt, nghĩ đến Sở Việt cũng ở bên ngoài cả đêm không về, chắc cũng chưa chợp mắt, ông không thể chiếm giường của con trai, liền ngồi tạm trên ghế ngủ.

Thôi Thiên Quân ngủ ở đây, làm sao Sở Việt ngủ được, hắn ngồi trên ghế đối diện Thôi Thiên Quân, hai tay bồn chồn đặt trên tay vịn.

Lát sau, Thôi Thiên Quân đang ngủ bỗng động đậy, hơi thở của Sở Việt lập tức dồn dập.

Trong lều gió thổi cỏ cây xào xạc.

Sở Việt nhanh chóng dời mắt, trong cơn gió thổi ào ào, khôi phục lại suy nghĩ chân thật nhất sâu trong lòng.

Sở Việt siết chặt nắm đấm, vết thương vừa băng bó lại rỉ máu, toàn thân căng cứng, du͙© vọиɠ không kìm nén được sắp trào ra khỏi l*иg ngực, mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt lớp áo mỏng bên trong.

4

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.