TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 3

Ông cụ Giản chỉ biết y thuật của tiểu tổ tông nhà mình tuyệt đỉnh, thuật châm cứu không ai sánh bằng, nhưng, nhưng trong gia phả cũng không ghi tiểu tổ tông biết võ công?

Ông cụ Giản hoàn hồn, không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định tiểu tổ tông không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Giản Tư nhìn quanh một vòng, nhìn đám người đang kêu la oai oái quỳ rạp trên đất, trực tiếp ra lệnh: "Giản... ông báo quan... phương đi."

Cậu vốn định nói quan phủ, nhưng không chắc hậu thế có nha môn không, đành phải đổi lời.

Ông cụ Giản ngẩn ra: "A?" Chờ hoàn hồn rồi cũng hiểu ý của cậu: "Những người này vu khống phòng khám nhà họ Giản chúng ta, đúng là phải báo cảnh sát."

Giản Tư ừ một tiếng: "Ngoài ra, họ là bọn trộm mộ."

Cậu không biết tội trộm mộ ở đây là tội gì, nhưng đã đυ.ng phải cậu, thì cứ giao hết cho quan phủ.

Ông cụ Giản hít một hơi khí lạnh: "Cái gì? Những người này là bọn trộm mộ?!"

Tội này chắc phải ngồi tù mọt gông rồi, nhưng làm sao tiểu tổ tông biết được?

Dân làng vây xem cũng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi sợ sệt của người đàn ông trung niên duy nhất còn nằm đó khi nghe thấy hai từ "trộm mộ", sợi dây căng thẳng trong đầu họ đứt phựt: "Vãi chưởng? Lại là bọn trộm mộ thật à?"

Thôn của họ cách thị trấn hai tiếng đi đường, đợi đến khi mấy chiếc xe cảnh sát đến nơi, đám người của gã đàn ông vạm vỡ vẫn còn quỳ rạp ở đó không đứng dậy được.

Người đàn ông trung niên duy nhất được nằm là do bệnh tình nguy kịch, vẫn luôn cố gắng bò về phía lối ra khỏi làng, chỉ tiếc là ông ta vốn đã bệnh nặng không còn sống được bao lâu, lâu như vậy cũng chỉ bò được mấy chục mét, lại còn bò vài bước lại nghỉ một lát.

Giản Tư đợi khi cành sát đến nơi rồi mới giải huyệt cho họ. Gần như là ngay lập tức, đám người giây trước còn đang vô lực giờ khỏe như trâu, nhào lên định bỏ chạy.

Sau đó họ bị hơn mười cảnh sát nhanh đè xuống đất còng tay lại.

Những người dân làng vẫn không nỡ rời đi nhìn cảnh tượng khó tin này, miệng há hốc mãi không khép lại được.

Ông cụ Giản trong khoảng thời gian này đã sớm nghĩ ra đối sách, cười ha hả giảng hòa: "Đây là trưởng bối có vai vế rất cao trong nhà tôi, vì mệnh cách đặc biệt nên từ nhỏ đã được nuôi trên núi, học được chút bản lĩnh tự vệ. Các vị biết đấy, tổ tiên nhà họ Giản chúng tôi từng có ngự y, mấy cái vừa rồi đều là huyệt vị, điểm vào có thể khống chế được người ta."

Đám đông vây xem mặt mày tê dại: "Ông Giản, ông xem chúng tôi có tin không?"

Viên cảnh sát đến cũng tò mò nhìn đứa trẻ ra dáng ông cụ non này: "Không lẽ thật sự có người biết điểm huyệt sao?"

Nhưng quả thực có những người y thuật cao siêu, có thể chỉ dựa vào huyệt vị để khống chế một người trưởng thành, nhưng cũng không lợi hại đến mức này chứ?

Vì nhà họ Giản chỉ có một già một trẻ, việc lấy lời khai được thực hiện ngay tại nhà họ Giản.

Cuối cùng, ông cụ Giản nhìn viên cảnh sát Trần đang muốn nói lại thôi khi lấy lời khai cho họ, xoa tay: "Khụ, cái đó... những người này thật sự là bọn trộm mộ à?"

Theo lý thì những chuyện này không thể tiết lộ cho người ngoài, nhưng một già một trẻ trước mặt là đương sự, anh ta gật đầu: "Lần này nhờ có hai vị, hai vị đã lập công lớn. Đám người này là bọn trộm mộ trong danh sách truy nã, không ngờ lại trốn đến đây. Nửa năm trước, một nhóm người của chúng đã bị chúng tôi bắt gần hết, tài sản cũng bị tịch thu. Chắc là mười mấy người còn lại này trốn đến đây muốn kiếm chút tiền, nghe nói các vị có báu vật gia truyền, nên muốn chiếm đoạt. Chúng tôi đã hỏi rõ, người bệnh nặng kia quả thực có một người em song sinh, người đến khám bệnh nửa năm trước là người em này, còn người anh thì trước khi bị truy nã đã bị ung thư, chưa kịp chữa trị đã bỏ trốn nửa năm, kéo dài đến sau này, cùng đường nên muốn lừa gạt một vố."

Sở dĩ kéo dài như vậy là vì không dám làm rùm beng, cộng thêm làng họ Giản không lớn, lại xa thị trấn, còn có báu vật gia truyền có giá trị không nhỏ.

Ông cụ Giản chỉ đợi câu này, cười hì hì một tiếng: "Vậy tiểu tổ tông nhà tôi... có được coi là lập công lớn không?"

Cảnh sát Trần: "Đương nhiên là có, nhưng phần thưởng cần đợi sau khi mọi chuyện lắng xuống, e là phải đợi một thời gian."

Ông cụ Giản xua tay: "Không cần gì khác, chỉ là, tiểu tổ tông nhà tôi đã lập công, vậy... có thể cho tiểu tổ tông nhà tôi làm hộ khẩu không?"

Từ ba ngày trước khi tiểu tổ tông xuyên không đến, ông vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không ngờ công lao to lớn này lại rơi vào tay, còn chờ gì nữa?

Cảnh sát Trần: "??"

Anh ta đột nhiên nhìn về phía cậu bé vẫn luôn yên lặng ngồi đó: "Không nhìn ra nha, lại là một người không có hộ khẩu?"

4

0

1 tuần trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.