0 chữ
Chương 5
Chương 1.5
Sự xuất hiện của cậu bé như một đường ranh giới vô hình. Trước mặt cậu là ánh sáng và đám đông hỗn loạn của trần thế. Sau lưng cậu, qua cánh cửa hé mở, là một thế giới khác, tĩnh lặng, cổ kính, như thể thời gian đã ngưng đọng lại. Cậu đứng đó, như xuyên qua dòng sông lịch sử, tựa một vị khách lạc bước từ quá khứ xa xăm vào cõi trần.
Cảnh tượng huyền ảo ấy, cùng với việc chưa ai từng nghe nói nhà họ Giản có một đứa trẻ như vậy, đã khiến tất cả mọi người có mặt đều phải sững sờ.
Mãi cho đến khi cậu bé từ từ khép lại cánh cửa cũ kỹ nặng nề, vầng hào quang do ánh nắng tạo ra quanh người cậu mới biến mất. Không gian chợt tối sầm lại, sự tĩnh lặng ma mị bị phá vỡ, kéo mọi người trở về với thực tại.
Gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu cũng bị khí chất của đứa trẻ làm cho choáng ngợp. Cái thần thái ấy không thể có ở một người chốn thôn quê, đặc biệt là đôi mắt kia, sâu thẳm như thể nhìn thấu tâm can người khác, khiến gã bất giác muốn chùn bước.
Nhưng ngay sau đó, khi gã nhìn rõ cây trâm ngọc trên đầu đứa trẻ, mắt gã sáng rực lên, toàn thân run lên vì kích động, chỉ thiếu chút nữa là đã xông tới giật phắt lấy nó.
Hay cho nhà họ Giản! Gã thầm nghĩ. Quả không hổ là gia tộc y học có truyền thống ngàn năm, đúng là có của quý thật!
Đám nhà quê này có thể không biết, nhưng gã thì nhìn rõ mồn một. Cây trâm ngọc kia chắc chắn là hàng thật, riêng cái màu ngọc này thôi đã đáng giá mấy chục đến mấy trăm triệu rồi, đó là còn chưa kể đến món báu vật gia truyền trong lời đồn.
"Lão già họ Giản kia!" Gã đàn ông vạm vỡ chỉ vào cậu bé, giọng đầy tham lam: "Tôi đã bảo ông không thành thật mà! Báu vật gia truyền gì mà đã dùng rồi? Chẳng phải nó đang cài trên đầu thằng nhóc này sao? Thôi được, nếu ông không thừa nhận, vậy cứ coi cây trâm ngọc này là vật đền bù cho chúng tôi đi!"
Gã cố tình nói vậy để thăm dò. Trước mắt cứ đoạt lấy cây trâm ngọc đã, đợi trời tối, bọn chúng sẽ lẻn vào lục soát sau. Gã tin chắc thể nào cũng tìm được thêm đồ tốt.
Sớm biết nhà họ Giản giàu có thế này, bọn họ cần gì phải bày mưu tính kế vất vả như vậy?
Trong lúc đó, Giản Tư cũng đã loáng thoáng hiểu được tình hình. Ánh mắt cậu dừng lại nơi người đàn ông trung niên bệnh nặng đang nằm liệt trên đất.
Toàn thân người đó bao trùm một luồng tử khí, xem ra không còn sống được bao lâu nữa.
Dù mí mắt đã sụp xuống, nhưng đôi mắt của người đó vẫn cố chấp nhìn về phía này, dán chặt vào cây trâm ngọc trên đầu cậu như thể đó là nguồn sống cuối cùng.
Cảnh tượng huyền ảo ấy, cùng với việc chưa ai từng nghe nói nhà họ Giản có một đứa trẻ như vậy, đã khiến tất cả mọi người có mặt đều phải sững sờ.
Mãi cho đến khi cậu bé từ từ khép lại cánh cửa cũ kỹ nặng nề, vầng hào quang do ánh nắng tạo ra quanh người cậu mới biến mất. Không gian chợt tối sầm lại, sự tĩnh lặng ma mị bị phá vỡ, kéo mọi người trở về với thực tại.
Gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu cũng bị khí chất của đứa trẻ làm cho choáng ngợp. Cái thần thái ấy không thể có ở một người chốn thôn quê, đặc biệt là đôi mắt kia, sâu thẳm như thể nhìn thấu tâm can người khác, khiến gã bất giác muốn chùn bước.
Hay cho nhà họ Giản! Gã thầm nghĩ. Quả không hổ là gia tộc y học có truyền thống ngàn năm, đúng là có của quý thật!
Đám nhà quê này có thể không biết, nhưng gã thì nhìn rõ mồn một. Cây trâm ngọc kia chắc chắn là hàng thật, riêng cái màu ngọc này thôi đã đáng giá mấy chục đến mấy trăm triệu rồi, đó là còn chưa kể đến món báu vật gia truyền trong lời đồn.
"Lão già họ Giản kia!" Gã đàn ông vạm vỡ chỉ vào cậu bé, giọng đầy tham lam: "Tôi đã bảo ông không thành thật mà! Báu vật gia truyền gì mà đã dùng rồi? Chẳng phải nó đang cài trên đầu thằng nhóc này sao? Thôi được, nếu ông không thừa nhận, vậy cứ coi cây trâm ngọc này là vật đền bù cho chúng tôi đi!"
Sớm biết nhà họ Giản giàu có thế này, bọn họ cần gì phải bày mưu tính kế vất vả như vậy?
Trong lúc đó, Giản Tư cũng đã loáng thoáng hiểu được tình hình. Ánh mắt cậu dừng lại nơi người đàn ông trung niên bệnh nặng đang nằm liệt trên đất.
Toàn thân người đó bao trùm một luồng tử khí, xem ra không còn sống được bao lâu nữa.
Dù mí mắt đã sụp xuống, nhưng đôi mắt của người đó vẫn cố chấp nhìn về phía này, dán chặt vào cây trâm ngọc trên đầu cậu như thể đó là nguồn sống cuối cùng.
4
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
