0 chữ
Chương 41
Chương 41
Đối mặt với ánh mắt tò mò của cả nhà, Hứa Quy suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “... Mọi người muốn nghe sự thật hay lời nói dối?”
Bị thái độ nghiêm túc của cô ảnh hưởng, vẻ mặt của gia đình anh Lý cũng bất giác trở nên nghiêm nghị.
“Sự thật là gì ạ?” Anh Lý hỏi trước.
Hứa Quy nghiêm túc đáp: “Sự thật là năm nay tôi đã ba trăm hai mươi mốt tuổi rồi!”
“...” Anh Lý im lặng hai giây rồi lại hỏi: “Vậy còn lời nói dối thì sao?”
“Lời nói dối à.” Hứa Quy thuận miệng nói: “Lời nói dối là năm nay tôi hai mươi ba tuổi!”
Anh Lý bỗng bật cười, anh nói: “Đại sư nói chuyện hài hước thật đấy... Tôi đoán nhé, cô nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi nhưng cô giữ gìn nhan sắc giỏi thật, trông y như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi!”
Người quay phim đi theo nghe cuộc đối thoại của họ: “...” Cuộc trò chuyện này của hai người sao nghe nó cứ sai sai thế nào ấy nhỉ? Gì mà bốn mươi tuổi, anh Lý chắc chắn là mình đang khen người ta đấy chứ?
Lúc này, phòng livestream của Hứa Quy đã bị một tràng “haha” chiếm lĩnh màn hình – rốt cuộc thì cuộc đối thoại của hai người này là cái thể loại gì vậy.
Mọi người đều cảm thấy lời nói của anh Lý thực sự rất buồn cười, còn những lời Hứa Quy nói thì càng bị họ cho là nói đùa.
Hứa Quy: ... Nhưng tôi nói thật mà.
Loài rùa vốn có tuổi thọ rất dài, mà tuổi thọ của tộc Huyền Quy lại càng dài hơn, Hứa Quy thật sự đã sống được ba trăm hai mươi mốt năm, cho nên tuổi của cô có thể nói là lớn hơn bất kỳ người nào còn sống.
Tuy nhiên, ba trăm mấy tuổi ở tộc Huyền Quy của họ, cô vẫn còn là một bé con, một thanh niên trẻ tuổi mà thôi.
...
Cuối cùng, nhà họ Lý vẫn không biết tuổi chính xác của Hứa Quy, vì họ không tin cô mới hai mươi ba nhưng càng không tin cô đã ba trăm hai mươi mốt tuổi.
“... Chắc là khoảng bốn mươi.”
“Biết đâu đã hơn năm mươi rồi?”
Họ trao đổi bằng ánh mắt.
Anh Lý và vợ là Hà Vận đi xử lý chỗ gạo trong hũ.
Nhà họ trước giờ đều do bà Lý nấu cơm nên hũ gạo bị rắc thuốc trừ sâu mà họ không hề hay biết. Lúc này mở hũ gạo ra, liền ngửi thấy một mùi hương khá lạ.
“... Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã làm thế nào mà rắc thuốc trừ sâu vào trong đó vậy ạ?” Anh Lý không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt bà Lý thoáng dao động, bà ta nói: “Chỉ là không cẩn thận thôi. Thuốc này mẹ thường để trên nóc tủ lạnh, hôm đó vô tình đυ.ng vào tủ lạnh, nó liền từ trên nóc rơi xuống... vừa hay lại rơi trúng vào hũ gạo.”
Bà Lý có sở thích trồng hoa hồng, mà hoa hồng thì như một bình thuốc, thỉnh thoảng lại cần phun thuốc. Vì vậy bà ta đã mua không ít thuốc trừ sâu, sợ người nhà vô tình chạm phải nên bà đã để chúng lên trên nóc tủ lạnh.
“Hôm đó, chỉ là không may thôi...” Bà Lý nói, vẻ mặt có chút cứng đờ.
“Ra là vậy ạ...” Anh Lý vẫn bình tĩnh, tin vào lời giải thích của bà ta, chỉ nói: “Nhưng lần sau nếu có gặp chuyện như vậy, mẹ đừng tiếc chỗ gạo này nữa. Gạo này đáng bao nhiêu tiền đâu? Để cả nhà mình ăn xong trúng độc, lại tốn nhiều tiền hơn nữa.”
Bà Lý cúi mắt xuống, dường như khẽ cười, nói: “Mẹ biết rồi, lần sau mẹ sẽ không làm vậy nữa.”
Đúng lúc này, Hứa Quy đứng bên cạnh từ nãy đến giờ bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng mà rõ ràng là bà cố tình nấu chỗ gạo này cho mọi người ăn mà...”
Bà Lý đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hứa Quy, còn Hứa Quy dường như đã lường trước, vẻ mặt bình thản nhìn bà ta.
Bà Lý chợt nhận ra từ lúc vào nhà đến giờ, người này hình như vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, một ánh mắt dường như đã nhìn thấu tất cả.
[??? Hứa Quy nói vậy là có ý gì? Gì mà cố tình nấu cho mọi người ăn? Ý là chuyện này thực ra không phải tai nạn ư? Trời ơi, tôi hít phải drama lớn rồi?]
[Hay thật, đây là chuyển từ kênh hài sang chuyên mục pháp luật rồi sao? Tôi đã biết mà, cứ ở lì trong phòng livestream này thế nào cũng có bất ngờ thú vị.]
Bị thái độ nghiêm túc của cô ảnh hưởng, vẻ mặt của gia đình anh Lý cũng bất giác trở nên nghiêm nghị.
“Sự thật là gì ạ?” Anh Lý hỏi trước.
Hứa Quy nghiêm túc đáp: “Sự thật là năm nay tôi đã ba trăm hai mươi mốt tuổi rồi!”
“...” Anh Lý im lặng hai giây rồi lại hỏi: “Vậy còn lời nói dối thì sao?”
“Lời nói dối à.” Hứa Quy thuận miệng nói: “Lời nói dối là năm nay tôi hai mươi ba tuổi!”
Anh Lý bỗng bật cười, anh nói: “Đại sư nói chuyện hài hước thật đấy... Tôi đoán nhé, cô nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi nhưng cô giữ gìn nhan sắc giỏi thật, trông y như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi!”
Người quay phim đi theo nghe cuộc đối thoại của họ: “...” Cuộc trò chuyện này của hai người sao nghe nó cứ sai sai thế nào ấy nhỉ? Gì mà bốn mươi tuổi, anh Lý chắc chắn là mình đang khen người ta đấy chứ?
Mọi người đều cảm thấy lời nói của anh Lý thực sự rất buồn cười, còn những lời Hứa Quy nói thì càng bị họ cho là nói đùa.
Hứa Quy: ... Nhưng tôi nói thật mà.
Loài rùa vốn có tuổi thọ rất dài, mà tuổi thọ của tộc Huyền Quy lại càng dài hơn, Hứa Quy thật sự đã sống được ba trăm hai mươi mốt năm, cho nên tuổi của cô có thể nói là lớn hơn bất kỳ người nào còn sống.
Tuy nhiên, ba trăm mấy tuổi ở tộc Huyền Quy của họ, cô vẫn còn là một bé con, một thanh niên trẻ tuổi mà thôi.
...
Cuối cùng, nhà họ Lý vẫn không biết tuổi chính xác của Hứa Quy, vì họ không tin cô mới hai mươi ba nhưng càng không tin cô đã ba trăm hai mươi mốt tuổi.
“Biết đâu đã hơn năm mươi rồi?”
Họ trao đổi bằng ánh mắt.
Anh Lý và vợ là Hà Vận đi xử lý chỗ gạo trong hũ.
Nhà họ trước giờ đều do bà Lý nấu cơm nên hũ gạo bị rắc thuốc trừ sâu mà họ không hề hay biết. Lúc này mở hũ gạo ra, liền ngửi thấy một mùi hương khá lạ.
“... Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã làm thế nào mà rắc thuốc trừ sâu vào trong đó vậy ạ?” Anh Lý không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt bà Lý thoáng dao động, bà ta nói: “Chỉ là không cẩn thận thôi. Thuốc này mẹ thường để trên nóc tủ lạnh, hôm đó vô tình đυ.ng vào tủ lạnh, nó liền từ trên nóc rơi xuống... vừa hay lại rơi trúng vào hũ gạo.”
Bà Lý có sở thích trồng hoa hồng, mà hoa hồng thì như một bình thuốc, thỉnh thoảng lại cần phun thuốc. Vì vậy bà ta đã mua không ít thuốc trừ sâu, sợ người nhà vô tình chạm phải nên bà đã để chúng lên trên nóc tủ lạnh.
“Ra là vậy ạ...” Anh Lý vẫn bình tĩnh, tin vào lời giải thích của bà ta, chỉ nói: “Nhưng lần sau nếu có gặp chuyện như vậy, mẹ đừng tiếc chỗ gạo này nữa. Gạo này đáng bao nhiêu tiền đâu? Để cả nhà mình ăn xong trúng độc, lại tốn nhiều tiền hơn nữa.”
Bà Lý cúi mắt xuống, dường như khẽ cười, nói: “Mẹ biết rồi, lần sau mẹ sẽ không làm vậy nữa.”
Đúng lúc này, Hứa Quy đứng bên cạnh từ nãy đến giờ bỗng lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng mà rõ ràng là bà cố tình nấu chỗ gạo này cho mọi người ăn mà...”
Bà Lý đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hứa Quy, còn Hứa Quy dường như đã lường trước, vẻ mặt bình thản nhìn bà ta.
Bà Lý chợt nhận ra từ lúc vào nhà đến giờ, người này hình như vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, một ánh mắt dường như đã nhìn thấu tất cả.
[??? Hứa Quy nói vậy là có ý gì? Gì mà cố tình nấu cho mọi người ăn? Ý là chuyện này thực ra không phải tai nạn ư? Trời ơi, tôi hít phải drama lớn rồi?]
[Hay thật, đây là chuyển từ kênh hài sang chuyên mục pháp luật rồi sao? Tôi đã biết mà, cứ ở lì trong phòng livestream này thế nào cũng có bất ngờ thú vị.]
1
0
1 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
