0 chữ
Chương 39
Chương 39
“Đúng vậy.” Anh Lý gật đầu, nói: “Tuy bà không nói nhưng tôi đâu có mù, làm sao mà không nhận ra được?”
Hứa Quy lại hỏi: “Vậy anh có hỏi bà tại sao tâm trạng không tốt không?”
“Có chứ.” Anh Lý lại gật đầu: “Nhưng bà không nói, hễ tôi hỏi là bà lại bảo bà không có tâm trạng không tốt, là tôi nghĩ nhiều... nhưng cái dáng vẻ đó của bà rõ ràng là tâm trạng không tốt mà.”
Anh Lý khổ não: “Chắc là lớn tuổi rồi, đến thời kỳ mãn kinh chăng?”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Quy khẽ lóe lên, chỉ ra một sự thật: “Tình cảm của anh Lý và mẹ có vẻ rất tốt nhỉ.”
Anh Lý cười một tiếng, nói một cách đương nhiên: “Tôi từ nhỏ đã do một tay mẹ tôi nuôi lớn, tình cảm với bà đương nhiên là tốt rồi. Cô không biết đâu, hồi nhỏ tôi nửa đêm bị bệnh, đều là bà cõng tôi từ làng đi bộ lên thị trấn tìm bác sĩ, bà vì tôi mà đã hi sinh rất nhiều!”
Nói đến cuối cùng, giọng anh Lý đầy vẻ cảm khái.
Hứa Quy ra vẻ đâm chiêu: “Ra là vậy...”
Ba người thuận lợi đến khu chung cư nhà anh Lý. Nhà anh ở tầng trên cùng, phía trên còn có một sân thượng lớn. Nghe giới thiệu đến đây, PD không nhịn được hỏi một câu: “... Nhà anh có nuôi gà trên sân thượng không ạ?”
Anh Lý lộ vẻ nghi hoặc, đáp: “Không có... sao anh lại hỏi vậy?”
“Không có gì!” PD cười gượng, quyết không nói lý do tại sao mình lại hỏi một câu như vậy.
Anh ta thầm nghĩ, không phải là sợ nhà anh có nuôi gà rồi mẹ anh lại quay sang lấy gạo dính thuốc trừ sâu cho gà ăn, khiến cả nhà anh bay màu thêm một lượt nữa thì bỏ bu? Dù sao thì chuyện này cũng đã từng xảy ra thật ngoài đời rồi.
… Rõ ràng, PD cũng là một người rất chăm chỉ xem tin tức.
Hứa Quy và PD theo anh Lý về nhà, anh Lý dùng vân tay mở cửa, nghiêng người mời họ vào: “... Đây là nhà tôi, đại sư và anh vào nhanh đi.”
Nói rồi, anh gọi vào trong nhà: “Bố, mẹ! Vợ ơi... con về rồi.”
Hứa Quy và PD vừa bước vào trong hai bước thì chân liền khựng lại.
Do cả bốn người nhà anh Lý đều ăn gạo có thuốc trừ sâu, cả nhà đều vừa nôn vừa tháo, sắc mặt xanh xao nên Hứa Quy và PD vừa vào đã đối diện với ba gương mặt xanh xao vàng vọt khác.
Hứa Quy: “...”
“... Trời đất.” PD lẩm bẩm: “người không biết còn tưởng nhà này đang bật đèn xanh lá cây.”
Có khách đến nhà, người nhà họ Lý dù cơ thể không khỏe nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chào hỏi họ: “Chào hai vị, mời ngồi!”
Mẹ của anh Lý là một người phụ nữ có nét mặt hiền hậu, thần sắc mệt mỏi, bà ta nhìn anh Lý, mong đợi hỏi: “A An à, con tìm được đại sư đến trừ tà cho chúng ta chưa?”
Anh Lý cạn lời hai giây, nói: “Mẹ vẫn còn nói chuyện này à, con đã nói rồi mà, chúng ta không phải bị trúng tà, mà là bị ngộ độc... Sao mẹ lại có thể lấy gạo dính thuốc trừ sâu nấu cho cả nhà ăn chứ?”
“... Gạo gì dính thuốc trừ sâu?” Vợ anh Lý bắt được điểm mấu chốt, cô ấy nhìn mẹ chồng: “Mẹ đã nấu cái gì cho chúng con ăn vậy?”
Mẹ chồng lộ vẻ khó xử, chột dạ không dám nhìn cô ấy.
Bố chồng cũng hỏi: “Bà An, vừa nãy bà nói câu đó là ý gì? Gạo dính thuốc trừ sâu là sao?”
Mẹ chồng không dám nói gì, anh Lý liếc nhìn bà ta, đành phải tự mình kể lại chuyện mẹ mình đã làm. Anh nói xong, phòng khách nhà họ Lý chìm trong im lặng.
“Hóa ra hai hôm nay chúng ta “trúng tà” đều là do bà lấy gạo trộn thuốc nấu cơm cho chúng tôi ăn à?” Bố chồng tức đến bật cười.
Vợ của anh Lý là cô Hà, lẩm bẩm: “Lỗi tại em, chỉ nghĩ đến rau củ trong tủ lạnh có thể khiến chúng ta ngộ độc thực phẩm, em thật không ngờ gạo cũng có vấn đề!”
Chỉ là người bình thường ai mà ngờ được gạo trong nhà cũng có thể ăn ra bệnh chứ?
Mẹ chồng nghe vậy, miệng vẫn cứng: “Chúng ta rốt cuộc là ngộ độc hay trúng tà, bây giờ vẫn chưa chắc chắn mà.”
Cô Hà không nói gì, chỉ liên tục cười lạnh.
Anh Lý thấy da đầu tê dại, vội nói: “Mẹ, chúng ta mau xử lý chỗ gạo đó đi... Hà Vận, em tìm một cái túi, chúng ta đổ gạo trong thùng ra vứt đi.”
Hứa Quy lại hỏi: “Vậy anh có hỏi bà tại sao tâm trạng không tốt không?”
“Có chứ.” Anh Lý lại gật đầu: “Nhưng bà không nói, hễ tôi hỏi là bà lại bảo bà không có tâm trạng không tốt, là tôi nghĩ nhiều... nhưng cái dáng vẻ đó của bà rõ ràng là tâm trạng không tốt mà.”
Anh Lý khổ não: “Chắc là lớn tuổi rồi, đến thời kỳ mãn kinh chăng?”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Quy khẽ lóe lên, chỉ ra một sự thật: “Tình cảm của anh Lý và mẹ có vẻ rất tốt nhỉ.”
Anh Lý cười một tiếng, nói một cách đương nhiên: “Tôi từ nhỏ đã do một tay mẹ tôi nuôi lớn, tình cảm với bà đương nhiên là tốt rồi. Cô không biết đâu, hồi nhỏ tôi nửa đêm bị bệnh, đều là bà cõng tôi từ làng đi bộ lên thị trấn tìm bác sĩ, bà vì tôi mà đã hi sinh rất nhiều!”
Hứa Quy ra vẻ đâm chiêu: “Ra là vậy...”
Ba người thuận lợi đến khu chung cư nhà anh Lý. Nhà anh ở tầng trên cùng, phía trên còn có một sân thượng lớn. Nghe giới thiệu đến đây, PD không nhịn được hỏi một câu: “... Nhà anh có nuôi gà trên sân thượng không ạ?”
Anh Lý lộ vẻ nghi hoặc, đáp: “Không có... sao anh lại hỏi vậy?”
“Không có gì!” PD cười gượng, quyết không nói lý do tại sao mình lại hỏi một câu như vậy.
Anh ta thầm nghĩ, không phải là sợ nhà anh có nuôi gà rồi mẹ anh lại quay sang lấy gạo dính thuốc trừ sâu cho gà ăn, khiến cả nhà anh bay màu thêm một lượt nữa thì bỏ bu? Dù sao thì chuyện này cũng đã từng xảy ra thật ngoài đời rồi.
… Rõ ràng, PD cũng là một người rất chăm chỉ xem tin tức.
Hứa Quy và PD theo anh Lý về nhà, anh Lý dùng vân tay mở cửa, nghiêng người mời họ vào: “... Đây là nhà tôi, đại sư và anh vào nhanh đi.”
Hứa Quy và PD vừa bước vào trong hai bước thì chân liền khựng lại.
Do cả bốn người nhà anh Lý đều ăn gạo có thuốc trừ sâu, cả nhà đều vừa nôn vừa tháo, sắc mặt xanh xao nên Hứa Quy và PD vừa vào đã đối diện với ba gương mặt xanh xao vàng vọt khác.
Hứa Quy: “...”
“... Trời đất.” PD lẩm bẩm: “người không biết còn tưởng nhà này đang bật đèn xanh lá cây.”
Có khách đến nhà, người nhà họ Lý dù cơ thể không khỏe nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chào hỏi họ: “Chào hai vị, mời ngồi!”
Mẹ của anh Lý là một người phụ nữ có nét mặt hiền hậu, thần sắc mệt mỏi, bà ta nhìn anh Lý, mong đợi hỏi: “A An à, con tìm được đại sư đến trừ tà cho chúng ta chưa?”
Anh Lý cạn lời hai giây, nói: “Mẹ vẫn còn nói chuyện này à, con đã nói rồi mà, chúng ta không phải bị trúng tà, mà là bị ngộ độc... Sao mẹ lại có thể lấy gạo dính thuốc trừ sâu nấu cho cả nhà ăn chứ?”
Mẹ chồng lộ vẻ khó xử, chột dạ không dám nhìn cô ấy.
Bố chồng cũng hỏi: “Bà An, vừa nãy bà nói câu đó là ý gì? Gạo dính thuốc trừ sâu là sao?”
Mẹ chồng không dám nói gì, anh Lý liếc nhìn bà ta, đành phải tự mình kể lại chuyện mẹ mình đã làm. Anh nói xong, phòng khách nhà họ Lý chìm trong im lặng.
“Hóa ra hai hôm nay chúng ta “trúng tà” đều là do bà lấy gạo trộn thuốc nấu cơm cho chúng tôi ăn à?” Bố chồng tức đến bật cười.
Vợ của anh Lý là cô Hà, lẩm bẩm: “Lỗi tại em, chỉ nghĩ đến rau củ trong tủ lạnh có thể khiến chúng ta ngộ độc thực phẩm, em thật không ngờ gạo cũng có vấn đề!”
Chỉ là người bình thường ai mà ngờ được gạo trong nhà cũng có thể ăn ra bệnh chứ?
Mẹ chồng nghe vậy, miệng vẫn cứng: “Chúng ta rốt cuộc là ngộ độc hay trúng tà, bây giờ vẫn chưa chắc chắn mà.”
Cô Hà không nói gì, chỉ liên tục cười lạnh.
Anh Lý thấy da đầu tê dại, vội nói: “Mẹ, chúng ta mau xử lý chỗ gạo đó đi... Hà Vận, em tìm một cái túi, chúng ta đổ gạo trong thùng ra vứt đi.”
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
