0 chữ
Chương 36
Chương 36
Hứa Quy tiếc nuối thở dài.
Tiếp đó, mọi người chỉ thấy cô ngồi thẳng lưng nghịch điện thoại rồi lại nghiêng sang trái nghịch điện thoại rồi lại xoay sang phải nghịch điện thoại...
Bình luận trên livestream: [Nhìn cái cảnh một tiếng đồng hồ đổi năm sáu tư thế kìa, ảo ảnh y hệt mình lúc đang chơi điện thoại luôn!]
Cảm giác thân thuộc quá đi mất.
Và cô cứ thế chơi điện thoại gần hết cả buổi sáng. Vì nội dung quá nhàm chán, số người trong phòng livestream đã giảm đi đáng kể, dù sao thì có ai lại muốn xem người khác livestream cảnh chơi điện thoại cơ chứ?
May thay, trước giờ ăn trưa, cuối cùng Hứa Quy cũng có vị khách đầu tiên.
“Đại sư, tôi cảm thấy cả nhà tôi bị tà nhập rồi!” Người đàn ông vừa ngồi xuống đã nói ngay, giọng điệu nặng trĩu.
Hứa Quy ngẩng đầu nhìn đối phương, khi ánh mắt cô chạm đến sắc mặt xanh xao tái nhợt của anh, vẻ mặt cô cũng trở nên nghiêm túc và rồi...
“... Xin mời quét mã thanh toán trước ạ.” Cô đưa mã QR cho đối phương để tránh bị bùng tiền.
Người kia ngoan ngoãn rút điện thoại ra, hỏi: “Bao nhiêu ạ?”
Hứa Quy giơ năm ngón tay.
“Năm nghìn tệ?” Vị khách hít một hơi khí lạnh: “Sao mà đắt thế?”
Hứa Quy lại tròn mắt ngạc nhiên, quay đầu nhìn ngón tay của mình: Ủa, ngón tay của mình có giá đến thế cơ à? Một ngón tay trị giá cả nghìn tệ sao?
Rõ ràng cô định nói năm trăm tệ thôi mà.
Cô nhìn vị khách trước mặt: “Anh khách đây quả là có mắt nhìn!” Một phát đã nhìn ra giá trị không hề rẻ của một con rùa.
Vị khách: ??? Tuy không hiểu gì nhưng cứ coi như đang được khen đi.
Vị khách ngoan ngoãn quét mã thanh toán. Khi Hứa Quy nghe thấy tiếng báo nhận được năm nghìn tệ, cô cảm thấy mình chưa bao giờ hào sảng đến thế. Giờ đây cô thực sự quá giàu có, đúng là con rùa giàu nhất thế giới.
“Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào ạ?”
“Tôi họ Lý...”
“Được rồi, anh Lý, xin hỏi anh muốn xem về việc gì ạ?” Hứa Quy kiên nhẫn hỏi: “Có phải muốn xem về sự an nguy của anh không? Tôi thấy sắc mặt anh xanh xao quá...”
“Không!” Anh Lý ngắt lời cô, nói rành rọt từng chữ: “Tôi muốn nhờ đại sư giúp tôi trừ tà!”
Hứa Quy chớp chớp mắt, khổ tâm khuyên nhủ: “... Anh Lý, anh làm vậy là mê tín dị đoan, không nên đâu, anh như vậy dễ bị lừa lắm đấy!”
“...” Một dấu chấm hỏi từ từ hiện ra trên trán anh Lý, anh nhìn Hứa Quy, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi không mê tín, tôi tìm cô làm gì?”
Hứa Quy thăm dò: “... Xem anh có mắt nhìn?”
Anh Lý: “...”
Anh Lý bật cười, không biết là bị Hứa Quy chọc cho tức cười hay là buồn cười thật.
“Đại sư, cô đừng đùa với tôi nữa.” Anh ta nói từng chữ một, nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật lòng đến tìm cô để trừ tà!”
“Thôi được rồi...” Hứa Quy đành thỏa hiệp, quyết định nghe đầu đuôi câu chuyện, bèn nói: “Vậy anh Lý, tại sao anh lại nghĩ rằng mình bị trúng tà?”
Vẻ mặt anh Lý trở nên nghiêm trọng, anh ta chậm rãi kể: “Chuyện bắt đầu từ một tuần trước...”
Một tuần trước, gia đình anh Lý vẫn là một gia đình hạnh phúc viên mãn nhưng chỉ trong tuần vừa rồi, gia đình anh đã xảy ra chuyện.
“Đầu tiên là mẹ tôi bắt đầu gặp ác mộng rồi tiêu chảy, nôn mửa, sau đó đến bố tôi...”
Cuối cùng, anh Lý và vợ cũng bắt đầu có vấn đề, hễ ngủ là gặp ác mộng rồi lại vừa nôn vừa tháo.
Ban đầu họ cũng nghi ngờ có phải bị bệnh gì không nhưng có căn bệnh nào lại có thể khiến cả gia đình lần lượt, gần như cùng lúc đổ bệnh như vậy?
“Vợ tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể do ăn phải thứ gì đó, là ngộ độc thực phẩm, còn kê thuốc cho cô ấy. Về nhà, chúng tôi đã vứt hết đồ ăn trong tủ lạnh, mua đồ mới hoàn toàn, đến đồ ăn vặt cũng không dám ăn...”
“Tôi dám đảm bảo, lần này đồ ăn nhà chúng tôi tuyệt đối tươi sạch nhưng tình hình của cả nhà không một ai thuyên giảm, chúng tôi vẫn ngày đêm gặp ác mộng, nôn mửa và tiêu chảy!”
Anh Lý càng nói càng kích động: “Cô nói xem, nhà chúng tôi như vậy không phải trúng tà thì là gì?”
Hứa Quy nhìn sắc mặt xanh mét của anh Lý, cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt anh lại tệ đến thế, vừa gặp ác mộng, lại vừa nôn vừa tháo, sắc mặt không tệ mới lạ.
Tiếp đó, mọi người chỉ thấy cô ngồi thẳng lưng nghịch điện thoại rồi lại nghiêng sang trái nghịch điện thoại rồi lại xoay sang phải nghịch điện thoại...
Bình luận trên livestream: [Nhìn cái cảnh một tiếng đồng hồ đổi năm sáu tư thế kìa, ảo ảnh y hệt mình lúc đang chơi điện thoại luôn!]
Cảm giác thân thuộc quá đi mất.
Và cô cứ thế chơi điện thoại gần hết cả buổi sáng. Vì nội dung quá nhàm chán, số người trong phòng livestream đã giảm đi đáng kể, dù sao thì có ai lại muốn xem người khác livestream cảnh chơi điện thoại cơ chứ?
May thay, trước giờ ăn trưa, cuối cùng Hứa Quy cũng có vị khách đầu tiên.
“Đại sư, tôi cảm thấy cả nhà tôi bị tà nhập rồi!” Người đàn ông vừa ngồi xuống đã nói ngay, giọng điệu nặng trĩu.
Hứa Quy ngẩng đầu nhìn đối phương, khi ánh mắt cô chạm đến sắc mặt xanh xao tái nhợt của anh, vẻ mặt cô cũng trở nên nghiêm túc và rồi...
Người kia ngoan ngoãn rút điện thoại ra, hỏi: “Bao nhiêu ạ?”
Hứa Quy giơ năm ngón tay.
“Năm nghìn tệ?” Vị khách hít một hơi khí lạnh: “Sao mà đắt thế?”
Hứa Quy lại tròn mắt ngạc nhiên, quay đầu nhìn ngón tay của mình: Ủa, ngón tay của mình có giá đến thế cơ à? Một ngón tay trị giá cả nghìn tệ sao?
Rõ ràng cô định nói năm trăm tệ thôi mà.
Cô nhìn vị khách trước mặt: “Anh khách đây quả là có mắt nhìn!” Một phát đã nhìn ra giá trị không hề rẻ của một con rùa.
Vị khách: ??? Tuy không hiểu gì nhưng cứ coi như đang được khen đi.
Vị khách ngoan ngoãn quét mã thanh toán. Khi Hứa Quy nghe thấy tiếng báo nhận được năm nghìn tệ, cô cảm thấy mình chưa bao giờ hào sảng đến thế. Giờ đây cô thực sự quá giàu có, đúng là con rùa giàu nhất thế giới.
“Tôi họ Lý...”
“Được rồi, anh Lý, xin hỏi anh muốn xem về việc gì ạ?” Hứa Quy kiên nhẫn hỏi: “Có phải muốn xem về sự an nguy của anh không? Tôi thấy sắc mặt anh xanh xao quá...”
“Không!” Anh Lý ngắt lời cô, nói rành rọt từng chữ: “Tôi muốn nhờ đại sư giúp tôi trừ tà!”
Hứa Quy chớp chớp mắt, khổ tâm khuyên nhủ: “... Anh Lý, anh làm vậy là mê tín dị đoan, không nên đâu, anh như vậy dễ bị lừa lắm đấy!”
“...” Một dấu chấm hỏi từ từ hiện ra trên trán anh Lý, anh nhìn Hứa Quy, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi không mê tín, tôi tìm cô làm gì?”
Hứa Quy thăm dò: “... Xem anh có mắt nhìn?”
Anh Lý: “...”
Anh Lý bật cười, không biết là bị Hứa Quy chọc cho tức cười hay là buồn cười thật.
“Đại sư, cô đừng đùa với tôi nữa.” Anh ta nói từng chữ một, nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật lòng đến tìm cô để trừ tà!”
Vẻ mặt anh Lý trở nên nghiêm trọng, anh ta chậm rãi kể: “Chuyện bắt đầu từ một tuần trước...”
Một tuần trước, gia đình anh Lý vẫn là một gia đình hạnh phúc viên mãn nhưng chỉ trong tuần vừa rồi, gia đình anh đã xảy ra chuyện.
“Đầu tiên là mẹ tôi bắt đầu gặp ác mộng rồi tiêu chảy, nôn mửa, sau đó đến bố tôi...”
Cuối cùng, anh Lý và vợ cũng bắt đầu có vấn đề, hễ ngủ là gặp ác mộng rồi lại vừa nôn vừa tháo.
Ban đầu họ cũng nghi ngờ có phải bị bệnh gì không nhưng có căn bệnh nào lại có thể khiến cả gia đình lần lượt, gần như cùng lúc đổ bệnh như vậy?
“Vợ tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể do ăn phải thứ gì đó, là ngộ độc thực phẩm, còn kê thuốc cho cô ấy. Về nhà, chúng tôi đã vứt hết đồ ăn trong tủ lạnh, mua đồ mới hoàn toàn, đến đồ ăn vặt cũng không dám ăn...”
“Tôi dám đảm bảo, lần này đồ ăn nhà chúng tôi tuyệt đối tươi sạch nhưng tình hình của cả nhà không một ai thuyên giảm, chúng tôi vẫn ngày đêm gặp ác mộng, nôn mửa và tiêu chảy!”
Anh Lý càng nói càng kích động: “Cô nói xem, nhà chúng tôi như vậy không phải trúng tà thì là gì?”
Hứa Quy nhìn sắc mặt xanh mét của anh Lý, cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt anh lại tệ đến thế, vừa gặp ác mộng, lại vừa nôn vừa tháo, sắc mặt không tệ mới lạ.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
