0 chữ
Chương 33
Chương 33
Lộ Bách Dịch: Cảm giác... khá là kỳ quặc.
Bởi vì hành động nắm tay của Hứa Quy không hề có bất kỳ ý nghĩa tình ái nào cũng không xen lẫn sự trêu ghẹo, hay cảm giác chiếm hời, cô chỉ đơn thuần là đang nắm tay anh mà sờ tới sờ lui thôi.
Lộ Bách Dịch: … Hình như càng nói càng kỳ quặc.
Tóm lại, hành động của Hứa Quy không khiến anh cảm thấy bị xúc phạm nhiều, nhiều nhất, chỉ là có chút không tự nhiên mà thôi.
Nếu Hứa Quy biết được suy nghĩ của Lộ Bách Dịch, chắc chắn sẽ rất muốn gật đầu lia lịa, dù sao thì một con rùa như cô có thể có suy nghĩ gì khác chứ?
Hứa Quy ôm tay Lộ Bách Dịch, trên mặt lộ ra vẻ mặt say sưa – loài Huyền Quy bọn họ thật sự không có chút sức đề kháng nào với vận may.
Hít được hai phút, Hứa Quy mới lưu luyến không nỡ buông tay, cô nhìn Lộ Bách Dịch, khen ngợi: “Anh Lộ, anh đúng là người tốt!” Một người tốt sẵn sàng cho cô hít vận may.
Lộ Bách Dịch do dự một chút, vẫn nói một câu: “Cảm ơn...” Anh cứ coi như đây là lời khen dành cho mình đi.
Nói xong, anh quay đầu nhìn ông cụ, hỏi: “Ông nội, bây giờ về được chưa ạ?”
Ông cụ gật đầu, quay đầu tạm biệt Hứa Quy.
Đợi hai ông cháu họ lên xe, Hứa Quy chớp chớp mắt, nghĩ đến điều gì đó, lại chạy đến vị trí ghế lái, cúi người xuống gõ vào cửa sổ xe.
Lộ Bách Dịch hạ cửa sổ xe xuống, liền thấy Hứa Quy cong cong mày mắt, cười nói: “Anh Lộ, tuy không biết anh có cần không nhưng vừa rồi tôi đã bói cho anh một quẻ... Ngày mai anh phải cẩn thận với cà phê, nếu không sẽ phạm đào hoa đấy nhé!”
Phạm đào hoa?
Lộ Bách Dịch lộ vẻ nghi hoặc nhưng Hứa Quy trông không có ý định giải thích với anh, nói xong câu đó, cô liền lùi lại hai bước, vẫy tay với họ.
Thấy vậy, Lộ Bách Dịch cũng chỉ có thể nén lại sự khó hiểu trong lòng, lái xe rời đi.
Đợi xe đi được một đoạn, Lộ Bách Dịch mới hỏi ông cụ đang ngồi phía sau: “Ông nội, cô gái vừa rồi, ông quen biết thế nào vậy ạ?”
Ông cụ thản nhiên nói: “Cháu nói con bé đó à, nó cũng giống ông, đều là người bày sạp bói toán dưới gầm cầu vượt cả!”
Lộ Bách Dịch: “...” Khó trách vừa rồi cô nói đã bói một quẻ thì ra là ý này sao?
“Nói cũng lạ.” Ông Lộ lẩm bẩm: “Con bé đó thấy ông liền bói cho ông một quẻ rồi nói ông là tỷ phú... Ông đoán nó có thể là con cháu nhà nào đó trong giới của chúng ta.”
Nếu không thì chuyện này không thể giải thích được, chẳng lẽ người ta thật sự biết bói toán?
“... Lúc nào rảnh cháu nhớ giúp ông điều tra một chút.” Ông dặn dò Lộ Bách Dịch: “Ông muốn xem nó là con bé nhà ai, lại dám đùa giỡn đến cả lão già này.”
Lộ Bách Dịch vừa định đáp lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ đùi từ phía sau.
“Ối giời ơi!” Ông cụ vỗ đùi kêu lên: “Ông quên hỏi con bé đó tên gì rồi!”
Lộ Bách Dịch: “...”
...
Ngày hôm sau, Lộ Bách Dịch vốn đã quên mất lời Hứa Quy dặn anh chú ý đến cà phê nhưng đến văn phòng, nhìn thấy ly cà phê thư ký đã pha sẵn trên bàn, anh lại đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Thư ký thấy ánh mắt anh dừng lại trên ly cà phê, cẩn thận hỏi: “... Tổng giám đốc, cà phê có vấn đề gì ạ?”
Lộ Bách Dịch hoàn hồn, nói: “Không có...”
Anh dẹp đi cảm xúc vi diệu trong lòng, bắt đầu trao đổi công việc với thư ký.
Thư ký báo cáo lịch trình hôm nay của anh, buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều thì có một bữa ăn với người phụ trách của công ty đối tác, bữa ăn kết thúc thì hôm nay không còn công việc nào khác.
Lộ Bách Dịch gật đầu, đứng dậy: “Đến phòng họp trước đi.”
Khi bắt đầu bận rộn với công việc, anh liền ném lời tiên tri của Hứa Quy ra sau đầu, cho đến khi bữa ăn với người phụ trách của công ty đối tác kết thúc.
Bữa ăn của người trưởng thành không thể tránh khỏi xã giao, đợi ăn xong một bữa cơm đã là tám giờ tối. Sau khi chia tay người phụ trách của công ty đối tác ở cửa nhà hàng, anh có thể kết thúc công việc hôm nay và về nhà.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao về phía anh.
Bởi vì hành động nắm tay của Hứa Quy không hề có bất kỳ ý nghĩa tình ái nào cũng không xen lẫn sự trêu ghẹo, hay cảm giác chiếm hời, cô chỉ đơn thuần là đang nắm tay anh mà sờ tới sờ lui thôi.
Lộ Bách Dịch: … Hình như càng nói càng kỳ quặc.
Tóm lại, hành động của Hứa Quy không khiến anh cảm thấy bị xúc phạm nhiều, nhiều nhất, chỉ là có chút không tự nhiên mà thôi.
Nếu Hứa Quy biết được suy nghĩ của Lộ Bách Dịch, chắc chắn sẽ rất muốn gật đầu lia lịa, dù sao thì một con rùa như cô có thể có suy nghĩ gì khác chứ?
Hứa Quy ôm tay Lộ Bách Dịch, trên mặt lộ ra vẻ mặt say sưa – loài Huyền Quy bọn họ thật sự không có chút sức đề kháng nào với vận may.
Hít được hai phút, Hứa Quy mới lưu luyến không nỡ buông tay, cô nhìn Lộ Bách Dịch, khen ngợi: “Anh Lộ, anh đúng là người tốt!” Một người tốt sẵn sàng cho cô hít vận may.
Nói xong, anh quay đầu nhìn ông cụ, hỏi: “Ông nội, bây giờ về được chưa ạ?”
Ông cụ gật đầu, quay đầu tạm biệt Hứa Quy.
Đợi hai ông cháu họ lên xe, Hứa Quy chớp chớp mắt, nghĩ đến điều gì đó, lại chạy đến vị trí ghế lái, cúi người xuống gõ vào cửa sổ xe.
Lộ Bách Dịch hạ cửa sổ xe xuống, liền thấy Hứa Quy cong cong mày mắt, cười nói: “Anh Lộ, tuy không biết anh có cần không nhưng vừa rồi tôi đã bói cho anh một quẻ... Ngày mai anh phải cẩn thận với cà phê, nếu không sẽ phạm đào hoa đấy nhé!”
Phạm đào hoa?
Lộ Bách Dịch lộ vẻ nghi hoặc nhưng Hứa Quy trông không có ý định giải thích với anh, nói xong câu đó, cô liền lùi lại hai bước, vẫy tay với họ.
Đợi xe đi được một đoạn, Lộ Bách Dịch mới hỏi ông cụ đang ngồi phía sau: “Ông nội, cô gái vừa rồi, ông quen biết thế nào vậy ạ?”
Ông cụ thản nhiên nói: “Cháu nói con bé đó à, nó cũng giống ông, đều là người bày sạp bói toán dưới gầm cầu vượt cả!”
Lộ Bách Dịch: “...” Khó trách vừa rồi cô nói đã bói một quẻ thì ra là ý này sao?
“Nói cũng lạ.” Ông Lộ lẩm bẩm: “Con bé đó thấy ông liền bói cho ông một quẻ rồi nói ông là tỷ phú... Ông đoán nó có thể là con cháu nhà nào đó trong giới của chúng ta.”
Nếu không thì chuyện này không thể giải thích được, chẳng lẽ người ta thật sự biết bói toán?
“... Lúc nào rảnh cháu nhớ giúp ông điều tra một chút.” Ông dặn dò Lộ Bách Dịch: “Ông muốn xem nó là con bé nhà ai, lại dám đùa giỡn đến cả lão già này.”
“Ối giời ơi!” Ông cụ vỗ đùi kêu lên: “Ông quên hỏi con bé đó tên gì rồi!”
Lộ Bách Dịch: “...”
...
Ngày hôm sau, Lộ Bách Dịch vốn đã quên mất lời Hứa Quy dặn anh chú ý đến cà phê nhưng đến văn phòng, nhìn thấy ly cà phê thư ký đã pha sẵn trên bàn, anh lại đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Thư ký thấy ánh mắt anh dừng lại trên ly cà phê, cẩn thận hỏi: “... Tổng giám đốc, cà phê có vấn đề gì ạ?”
Lộ Bách Dịch hoàn hồn, nói: “Không có...”
Anh dẹp đi cảm xúc vi diệu trong lòng, bắt đầu trao đổi công việc với thư ký.
Thư ký báo cáo lịch trình hôm nay của anh, buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều thì có một bữa ăn với người phụ trách của công ty đối tác, bữa ăn kết thúc thì hôm nay không còn công việc nào khác.
Lộ Bách Dịch gật đầu, đứng dậy: “Đến phòng họp trước đi.”
Khi bắt đầu bận rộn với công việc, anh liền ném lời tiên tri của Hứa Quy ra sau đầu, cho đến khi bữa ăn với người phụ trách của công ty đối tác kết thúc.
Bữa ăn của người trưởng thành không thể tránh khỏi xã giao, đợi ăn xong một bữa cơm đã là tám giờ tối. Sau khi chia tay người phụ trách của công ty đối tác ở cửa nhà hàng, anh có thể kết thúc công việc hôm nay và về nhà.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao về phía anh.
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
