0 chữ
Chương 25
Chương 25
Cuối cùng, mớ hỗn loạn của nhà họ Ngụy cũng kết thúc bằng một tiếng hét lớn của cô Dương: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh!”.
Trong phòng livestream:
[Đỉnh, đỉnh của chóp, xem mấy cái livestream rồi mà chỉ có ở đây là đặc sắc nhất, cứ như đang xem hát tuồng vậy, sau này tôi sẽ cắm rễ ở đây luôn, nơi này ấm áp và vui vẻ như ở nhà vậy]
[Nhà họ Ngụy lên tiếng: Đúng là gặp phải bố thiên hạ rồi!]
[Nói thật chứ, các người chọc vào cô ấy làm gì? Thấy chưa, chọc người ta nổi điên lên rồi đấy, các người có được lợi lộc gì đâu.]
[Nhà này đánh nhau thành ra thế này, xem ra đúng là bị Hứa Quy nói trúng hết rồi nhưng mà đây không phải là kịch bản dàn dựng chứ? Không lẽ Hứa Quy thật sự là thần toán à? Mọi người nói xem, chuyện này có hợp lý không?]
[Không biết hợp lý hay không nhưng mà tôi xem vui cực, hahaha!]
Tuy chị Dương muốn ly hôn nhưng thủ tục ly hôn cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều được, cô ấy dứt khoát thu dọn đồ đạc, dự định về nhà mẹ đẻ ở.
Còn về ba người nhà họ Ngụy, vì nghi ngờ làm giả sổ tiết kiệm và lừa đảo, đã bị hai đồng chí cảnh sát đưa về đồn uống trà.
“... Tôi thừa nhận, cô đúng là có chút bản lĩnh.” Trước khi kéo vali rời đi, chị Dương hơi ngẩng đầu nói với Hứa Quy: “Nhưng tôi sẽ không cảm ơn cô đâu, dù sao thì tôi cũng đã trả tiền cho cô rồi.”
Hứa Quy “ừm” một tiếng, không hề để tâm.
Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, lấy một thứ từ trong túi ra, đưa cho cô Dương: “Đúng rồi, cái này cho chị.”
Chị Dương: “Cái gì?”
Hứa Quy nắm chặt tay lại, chị Dương nghi hoặc xòe tay ra, liền cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh. Đợi tay Hứa Quy dời đi, cô ấy mới thấy thứ rơi vào tay mình là gì, đó là một chiếc nhẫn vàng, kiểu nhẫn trơn, nhỏ nhắn, rất thanh tú.
Hứa Quy nói: “Trong đống trang sức của chị, chỉ có cái này là thật.”
Đôi mắt chị Dương chớp nhanh một cái, Hứa Quy cảm thấy như mình đã thấy một tia nước long lanh trong mắt cô ấy. Tay cô ấy nắm lại thành quyền, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn...”
Chị Dương cầm chiếc nhẫn kéo vali rời đi. Hứa Quy đứng nhìn chiếc taxi của cô ấy đi xa, vươn vai một cái cũng chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
“Hôm nay kiếm được năm trăm tệ rồi!” Cô vui sướиɠ nói, nắm tay lại: “Tôi quyết định rồi, phải ăn một bữa thịnh soạn để tự thưởng cho mình mới được!”
PD tò mò: “Ồ? Vậy cô nghĩ ra sẽ ăn gì chưa?”
Hứa Quy vô cùng tự tin nói: “Tôi nghĩ xong rồi!”
Nửa tiếng sau, tại sảnh lớn của khách sạn, PD vác máy, trơ mắt nhìn Hứa Quy từ phía bếp sau bưng ra một tô mì gói nóng hổi.
PD: ??
Cả phòng livestream: ???
Đây là bữa ăn thịnh soạn mà cô nói đấy à?
“... Đây là bữa ăn thịnh soạn mà cô nói đấy à?”
PD đi theo trơ mắt nhìn Hứa Quy bưng từ bếp sau của khách sạn ra một tô mì gói nóng hổi, thơm phức, không thể tin nổi mà hỏi: “Một tô mì gói sao?”
Hứa Quy thản nhiên đáp: “Đúng vậy, mì gói ngon thế này cơ mà, là món ngon nhất tôi từng ăn đấy! Tôi còn nhờ cô trong bếp cho thêm hai quả trứng ốp la nữa này, anh xem!”
Cô gắp hai quả trứng được chiên vàng óng hoàn hảo lên cho PD xem. Anh ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đầy khó hiểu hỏi: “Sao cô lại có thể nghĩ mì gói là món ngon nhất được chứ?”
Đôi mắt Hứa Quy sáng lấp lánh, khẳng định chắc nịch: “Vì mì gói ngon mà.”
Lời này của cô hoàn toàn là thật lòng. Dù gì kiếp trước khi còn là một con rùa, thức ăn của cô chỉ có rong rêu và hải sản. Món mì gói của thế giới loài người, đây là lần đầu tiên cô được ăn sau khi hóa thành người.
Và bất cứ ai từng ăn mì gói đều biết, chưa bàn đến hương vị nhưng cái mùi thơm tỏa ra lúc pha mì thì đúng là không thể chê vào đâu được. Vì vậy, chỉ sau một lần thử, Hứa Quy đã ngay lập tức xếp món này vào danh sách mỹ thực số một của nhân loại. Còn tại sao lại là “tạm thời”, đó là vì cô chưa có dịp thử các món ngon khác của con người mà thôi.
Trong phòng livestream:
[Đỉnh, đỉnh của chóp, xem mấy cái livestream rồi mà chỉ có ở đây là đặc sắc nhất, cứ như đang xem hát tuồng vậy, sau này tôi sẽ cắm rễ ở đây luôn, nơi này ấm áp và vui vẻ như ở nhà vậy]
[Nhà họ Ngụy lên tiếng: Đúng là gặp phải bố thiên hạ rồi!]
[Nói thật chứ, các người chọc vào cô ấy làm gì? Thấy chưa, chọc người ta nổi điên lên rồi đấy, các người có được lợi lộc gì đâu.]
[Nhà này đánh nhau thành ra thế này, xem ra đúng là bị Hứa Quy nói trúng hết rồi nhưng mà đây không phải là kịch bản dàn dựng chứ? Không lẽ Hứa Quy thật sự là thần toán à? Mọi người nói xem, chuyện này có hợp lý không?]
[Không biết hợp lý hay không nhưng mà tôi xem vui cực, hahaha!]
Còn về ba người nhà họ Ngụy, vì nghi ngờ làm giả sổ tiết kiệm và lừa đảo, đã bị hai đồng chí cảnh sát đưa về đồn uống trà.
“... Tôi thừa nhận, cô đúng là có chút bản lĩnh.” Trước khi kéo vali rời đi, chị Dương hơi ngẩng đầu nói với Hứa Quy: “Nhưng tôi sẽ không cảm ơn cô đâu, dù sao thì tôi cũng đã trả tiền cho cô rồi.”
Hứa Quy “ừm” một tiếng, không hề để tâm.
Đột nhiên, cô nghĩ ra điều gì đó, lấy một thứ từ trong túi ra, đưa cho cô Dương: “Đúng rồi, cái này cho chị.”
Chị Dương: “Cái gì?”
Hứa Quy nắm chặt tay lại, chị Dương nghi hoặc xòe tay ra, liền cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh. Đợi tay Hứa Quy dời đi, cô ấy mới thấy thứ rơi vào tay mình là gì, đó là một chiếc nhẫn vàng, kiểu nhẫn trơn, nhỏ nhắn, rất thanh tú.
Đôi mắt chị Dương chớp nhanh một cái, Hứa Quy cảm thấy như mình đã thấy một tia nước long lanh trong mắt cô ấy. Tay cô ấy nắm lại thành quyền, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn...”
Chị Dương cầm chiếc nhẫn kéo vali rời đi. Hứa Quy đứng nhìn chiếc taxi của cô ấy đi xa, vươn vai một cái cũng chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi.
“Hôm nay kiếm được năm trăm tệ rồi!” Cô vui sướиɠ nói, nắm tay lại: “Tôi quyết định rồi, phải ăn một bữa thịnh soạn để tự thưởng cho mình mới được!”
PD tò mò: “Ồ? Vậy cô nghĩ ra sẽ ăn gì chưa?”
Hứa Quy vô cùng tự tin nói: “Tôi nghĩ xong rồi!”
Nửa tiếng sau, tại sảnh lớn của khách sạn, PD vác máy, trơ mắt nhìn Hứa Quy từ phía bếp sau bưng ra một tô mì gói nóng hổi.
Cả phòng livestream: ???
Đây là bữa ăn thịnh soạn mà cô nói đấy à?
“... Đây là bữa ăn thịnh soạn mà cô nói đấy à?”
PD đi theo trơ mắt nhìn Hứa Quy bưng từ bếp sau của khách sạn ra một tô mì gói nóng hổi, thơm phức, không thể tin nổi mà hỏi: “Một tô mì gói sao?”
Hứa Quy thản nhiên đáp: “Đúng vậy, mì gói ngon thế này cơ mà, là món ngon nhất tôi từng ăn đấy! Tôi còn nhờ cô trong bếp cho thêm hai quả trứng ốp la nữa này, anh xem!”
Cô gắp hai quả trứng được chiên vàng óng hoàn hảo lên cho PD xem. Anh ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đầy khó hiểu hỏi: “Sao cô lại có thể nghĩ mì gói là món ngon nhất được chứ?”
Đôi mắt Hứa Quy sáng lấp lánh, khẳng định chắc nịch: “Vì mì gói ngon mà.”
Lời này của cô hoàn toàn là thật lòng. Dù gì kiếp trước khi còn là một con rùa, thức ăn của cô chỉ có rong rêu và hải sản. Món mì gói của thế giới loài người, đây là lần đầu tiên cô được ăn sau khi hóa thành người.
Và bất cứ ai từng ăn mì gói đều biết, chưa bàn đến hương vị nhưng cái mùi thơm tỏa ra lúc pha mì thì đúng là không thể chê vào đâu được. Vì vậy, chỉ sau một lần thử, Hứa Quy đã ngay lập tức xếp món này vào danh sách mỹ thực số một của nhân loại. Còn tại sao lại là “tạm thời”, đó là vì cô chưa có dịp thử các món ngon khác của con người mà thôi.
4
0
1 tuần trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
