0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Cô, cô nói đi!” Cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Quy: “Cô nói cho tôi biết, trong này có thứ gì là thật!”
Hứa Quy ngẩn người, chỉ vào mình: “A, tôi á?”
Chị Dương gật đầu: “Đúng vậy, cô đã tính ra được cuốn sổ tiết kiệm kia của tôi là giả thì thật giả của đống trang sức này, chắc cô cũng tính ra được chứ? Chẳng phải cô là thần toán sao?”
“Hay là thật ra cô chẳng biết xem bói gì cả, chuyện cuốn sổ tiết kiệm chỉ là do cô mèo mù vớ phải chuột chết thôi?”
Được rồi, phe địch là chị Dương đã tung chiêu khích tướng, còn đồng chí Hứa Quy phe ta thì...
“Ha, chị nói tôi không biết xem bói?” Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt Hứa Quy, cô xắn tay áo ngồi xuống trước đống trang sức, bắt đầu lựa chọn, vừa lựa vừa nói: “Tôi sẽ cho cô thấy tôi có biết xem bói hay không? Hừ, trên đời này rõ ràng không ai biết xem bói hơn tôi rồi!”
Cô là Huyền Quy đấy, Huyền Quy, loài người các người có hiểu Huyền Quy là gì không mà dám nói bừa nói bậy.
PD chứng kiến cảnh này: “...”
Rất tốt, đồng chí Hứa Quy không chỉ trúng ngay phép khích tướng của đối phương, mà lúc này còn hừng hực khí thế, ý chí chiến đấu dâng cao. Về điểm này, cư dân mạng trong phòng livestream của cô bình luận: [Bé nó chỉ là không chịu nổi bị khích tướng một tí thôi mà!]
[Đúng đó, đúng đó!]
Lúc này, Hứa Quy hoàn toàn không nhận ra mình đã trúng kế, đang chăm chú giám định thật giả của từng món trang sức trên sàn, ai mà ngờ được thiên phú bói toán của tộc Huyền Quy có ngày lại được dùng để giám định thật giả.
Cảnh này mà để các trưởng lão của tộc Huyền Quy nhìn thấy, chắc cũng phải thốt lên một câu: Đúng là chuyện lạ có thật, được mở mang tầm mắt.
Nhưng phải công nhận, thiên phú của tộc Huyền Quy quả thực rất lợi hại, cầm trang sức trên tay, Hứa Quy chẳng cần tốn nhiều công sức, bản năng đã cho biết món đồ đó là thật hay giả.
Tiếp theo, mọi người chỉ thấy Hứa Quy nhanh như chớp nhặt một món trang sức lên rồi lại nhanh như chớp vứt xuống, có thể nghe thấy cô không ngừng lẩm bẩm: “Cái này, giả, cái này, vẫn là giả, cái này, cái này... cũng là giả!”
Giả, giả, giả... Chị Dương ôm lấy ngực, cảm thấy sau này mình không thể nghe nổi hai từ này nữa rồi.
So với sự sụp đổ của chị Dương, Ngụy Lâm Hâm thì chỉ có chột dạ, đặc biệt là khi nghe Hứa Quy luôn miệng “giả”, anh ta chỉ thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.
Đôi mắt chị Dương đỏ hoe, cô ấy nhìn chồng, nghiến răng nói: “Ngụy Lâm Hâm, anh giỏi thật đấy thì ra không chỉ tiền thách cưới và nhẫn, mà ngay cả những món trang sức anh tặng tôi cũng đều là giả tuốt!”
Mồ hôi lạnh trên trán Ngụy Lâm Hâm sắp tuôn ra thành dòng, anh ta lắp bắp nói: “... Vợ, vợ ơi, em đừng nghe con mụ này nói bậy, anh có thể đảm bảo với em số trang sức này tuyệt đối đều là thật, đều là anh mua ở cửa hàng chính hãng! Nếu em không tin, anh vẫn còn giữ hóa đơn đây! Chúng ta kết hôn bao nhiêu năm rồi, lẽ nào em vẫn không tin anh sao?”
“Tin anh?” Chị Dương tức đến bật cười, cô ấy nói: “Chính vì tôi quá tin anh nên mới bị anh lừa lâu đến thế!”
Câu này thì Ngụy Lâm Hâm không đỡ nổi, anh ta cười gượng một tiếng rồi lại giải thích: “Chuyện này anh thật sự có thể giải thích mà, anh chỉ vì quá yêu em, anh sợ em sẽ gả cho người khác, không có em, anh sẽ chết mất.”
Anh ta nói với vẻ chân thành tha thiết, thấy vẻ mặt chị Dương có chút dao động, anh ta vội nói: “Anh hứa với em, ngoài chuyện này ra, anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa!”
Anh ta liếc Hứa Quy vẫn đang ngồi trên sàn một cái, hằn học nói: “Anh biết, chính là con lừa đảo chết tiệt này đang đứng giữa chia rẽ tình cảm vợ chồng mình... Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi không chào đón cô!”
Hứa Quy đột nhiên bị nhắm đến: “??”
“Anh mới là đồ lừa đảo! Cả nhà anh mới là đồ lừa đảo...” Hứa Quy nổi giận, đứng phắt dậy mắng lại: “Nhà các người không chỉ lấy sổ tiết kiệm giả lừa chị Dương, mua trang sức giả lừa chị ấy, mà còn lừa chị Dương rằng căn nhà này là nhà mua nhưng thực chất căn nhà này rõ ràng là do nhà các người thuê!”
Hứa Quy ngẩn người, chỉ vào mình: “A, tôi á?”
Chị Dương gật đầu: “Đúng vậy, cô đã tính ra được cuốn sổ tiết kiệm kia của tôi là giả thì thật giả của đống trang sức này, chắc cô cũng tính ra được chứ? Chẳng phải cô là thần toán sao?”
“Hay là thật ra cô chẳng biết xem bói gì cả, chuyện cuốn sổ tiết kiệm chỉ là do cô mèo mù vớ phải chuột chết thôi?”
Được rồi, phe địch là chị Dương đã tung chiêu khích tướng, còn đồng chí Hứa Quy phe ta thì...
“Ha, chị nói tôi không biết xem bói?” Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt Hứa Quy, cô xắn tay áo ngồi xuống trước đống trang sức, bắt đầu lựa chọn, vừa lựa vừa nói: “Tôi sẽ cho cô thấy tôi có biết xem bói hay không? Hừ, trên đời này rõ ràng không ai biết xem bói hơn tôi rồi!”
PD chứng kiến cảnh này: “...”
Rất tốt, đồng chí Hứa Quy không chỉ trúng ngay phép khích tướng của đối phương, mà lúc này còn hừng hực khí thế, ý chí chiến đấu dâng cao. Về điểm này, cư dân mạng trong phòng livestream của cô bình luận: [Bé nó chỉ là không chịu nổi bị khích tướng một tí thôi mà!]
[Đúng đó, đúng đó!]
Lúc này, Hứa Quy hoàn toàn không nhận ra mình đã trúng kế, đang chăm chú giám định thật giả của từng món trang sức trên sàn, ai mà ngờ được thiên phú bói toán của tộc Huyền Quy có ngày lại được dùng để giám định thật giả.
Cảnh này mà để các trưởng lão của tộc Huyền Quy nhìn thấy, chắc cũng phải thốt lên một câu: Đúng là chuyện lạ có thật, được mở mang tầm mắt.
Tiếp theo, mọi người chỉ thấy Hứa Quy nhanh như chớp nhặt một món trang sức lên rồi lại nhanh như chớp vứt xuống, có thể nghe thấy cô không ngừng lẩm bẩm: “Cái này, giả, cái này, vẫn là giả, cái này, cái này... cũng là giả!”
Giả, giả, giả... Chị Dương ôm lấy ngực, cảm thấy sau này mình không thể nghe nổi hai từ này nữa rồi.
So với sự sụp đổ của chị Dương, Ngụy Lâm Hâm thì chỉ có chột dạ, đặc biệt là khi nghe Hứa Quy luôn miệng “giả”, anh ta chỉ thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.
Đôi mắt chị Dương đỏ hoe, cô ấy nhìn chồng, nghiến răng nói: “Ngụy Lâm Hâm, anh giỏi thật đấy thì ra không chỉ tiền thách cưới và nhẫn, mà ngay cả những món trang sức anh tặng tôi cũng đều là giả tuốt!”
“Tin anh?” Chị Dương tức đến bật cười, cô ấy nói: “Chính vì tôi quá tin anh nên mới bị anh lừa lâu đến thế!”
Câu này thì Ngụy Lâm Hâm không đỡ nổi, anh ta cười gượng một tiếng rồi lại giải thích: “Chuyện này anh thật sự có thể giải thích mà, anh chỉ vì quá yêu em, anh sợ em sẽ gả cho người khác, không có em, anh sẽ chết mất.”
Anh ta nói với vẻ chân thành tha thiết, thấy vẻ mặt chị Dương có chút dao động, anh ta vội nói: “Anh hứa với em, ngoài chuyện này ra, anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa!”
Anh ta liếc Hứa Quy vẫn đang ngồi trên sàn một cái, hằn học nói: “Anh biết, chính là con lừa đảo chết tiệt này đang đứng giữa chia rẽ tình cảm vợ chồng mình... Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi không chào đón cô!”
Hứa Quy đột nhiên bị nhắm đến: “??”
“Anh mới là đồ lừa đảo! Cả nhà anh mới là đồ lừa đảo...” Hứa Quy nổi giận, đứng phắt dậy mắng lại: “Nhà các người không chỉ lấy sổ tiết kiệm giả lừa chị Dương, mua trang sức giả lừa chị ấy, mà còn lừa chị Dương rằng căn nhà này là nhà mua nhưng thực chất căn nhà này rõ ràng là do nhà các người thuê!”
2
0
6 ngày trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
