0 chữ
Chương 20
Chương 20
Khi liếc nhìn lần đầu, trong lòng trưởng phòng giao dịch thầm nghĩ: Oa, năm triệu tệ, là khách hàng lớn đây!
Nhưng khi xem kỹ hơn, vẻ mặt của trưởng phòng giao dịch trở nên có chút vi diệu, cô ta ngẩng đầu nhìn chị Dương, hỏi một câu: “Thưa chị, cho hỏi cuốn sổ tiết kiệm này có phải được làm bằng căn cước công dân của chị không ạ?”
Chị Dương gật đầu: “Là chứng minh của tôi... Sao vậy, sổ này có vấn đề gì à?”
Trưởng phòng giao dịch: “... Chị vui lòng đợi một chút, chuyện này tôi cần phải hỏi ý kiến giám đốc của chúng tôi.”
Nhìn thấy phản ứng này của trưởng phòng giao dịch, tim chị Dương “thịch” một tiếng, trong lòng đột nhiên lạnh đi, nếu cuốn sổ này không có vấn đề gì, trưởng phòng giao dịch sẽ không bao giờ có phản ứng như vậy.
Và các cư dân mạng trong phòng livestream của Hứa Quy cũng nhận ra điều này:
[Trời ạ, xem phản ứng của cô trưởng phòng này, không lẽ thật sự bị Hứa Quy nói trúng rồi, cuốn sổ tiết kiệm trong tay chị Dương này là giả sao? Nhưng, nếu sổ này là giả, vậy có nghĩa là năm triệu tệ trong sổ cũng hoàn toàn không tồn tại à?]
[Hít, nếu tất cả đều là giả, vậy thì hai chiếc nhẫn kim cương to sụ trên tay chị Dương e là cũng giả nốt nhỉ? Thế này thì thật sự bị cô em làm trong ngành trang sức lúc trước nói đúng rồi.]
[Chuyện này còn chưa chắc chắn, mọi người cũng đừng vội kết luận nhưng nếu chuyện này là thật, tôi nhớ không lầm thì làm giả sổ tiết kiệm là phạm pháp đúng không? Vậy thì gia đình chồng chị Dương đúng là những kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật rồi.]
Chuyện này ngay cả người ngoài cuộc nhìn vào còn phản ứng lớn như vậy, huống chi là người trong cuộc, trong lòng chị Dương càng cuộn sóng, khó mà giữ được bình tĩnh, ngồi ngây ra ở sảnh ngân hàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cho đến tận lúc này, cô ấy vẫn không ngừng tự an ủi mình trong lòng: Trước khi sự việc có kết luận cuối cùng, mình không cần phải tự dọa mình, biết đâu trưởng phòng giao dịch chỉ là cẩn thận, thực ra sổ tiết kiệm của mình hoàn toàn không có vấn đề gì thì sao?
Nhưng kiểu tự an ủi này của cô ấy không duy trì được bao lâu vì trưởng phòng giao dịch rất nhanh đã cùng giám đốc đi tới và cuốn sổ trong tay cô đã được chuyển từ tay trưởng phòng sang tay giám đốc, hai người đứng trước mặt chị Dương.
Trưởng phòng giao dịch nói: “Thưa giám đốc, sổ tiết kiệm là của vị nữ sĩ này...”
Chị Dương vốn đang ngồi, lúc này cũng không nhịn được mà đứng dậy, cô ấy hỏi: “Xin hỏi sổ tiết kiệm của tôi lẽ nào có vấn đề gì sao?”
“Là thế này, thưa chị Dương.” Thái độ của giám đốc rất khách sáo, bà nói: “Chúng tôi đã kiểm tra sổ tiết kiệm của chị và phát hiện con dấu trên này không phải của ngân hàng chúng tôi, hơn nữa những con số trên này đều được viết tay.”
Giám đốc đưa ra kết luận: “Nói cách khác, cuốn sổ tiết kiệm này của chị không phải do ngân hàng cấp, mà là giả.”
Chị Dương chỉ cảm thấy tai mình ù đi một tiếng, cô ấy ngơ ngác nhìn giám đốc, đầu óc trống rỗng.
Cô ấy có chút chậm chạp nghĩ, cái gì gọi là sổ tiết kiệm này là giả? Nếu sổ này là giả, vậy... vậy thì số tiền được cho là sính lễ năm triệu tệ gửi trong đó cũng là giả sao?
“... Là thế này, thưa chị Dương.” giám đốc tiếp tục nói: “Có thể chị không rõ, làm giả sổ tiết kiệm là đã phạm vào tội làm giả, sửa đổi chứng từ tài chính, cho nên bên chúng tôi có thể cần chị hợp tác với cảnh sát để điều tra...”
Ngay lúc này, chị Dương đang có vẻ mặt đờ đẫn bỗng như bừng tỉnh.
“Sổ tiết kiệm là giả, năm triệu cũng là giả... Vậy còn chiếc nhẫn trên tay tôi thì sao?” Cô ấy đột ngột quay đầu nhìn Hứa Quy, vội vàng hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi chắc chắn là thật chứ, hả?”
Hứa Quy thương hại nhìn cô ấy, không nói gì nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Khóe miệng chị Dương giật giật, cô ấy lẩm bẩm: “Ha, là giả, tất cả đều là giả... Mình vậy mà lại bị lừa? Ngụy Lâm Hâm, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Cả nhà các người sao có thể đối xử với tôi như vậy?”
Chị Dương vừa khóc vừa cười, mất hết cả hình tượng, phản ứng kỳ lạ của cô ấy đã thu hút sự chú ý của những người khác trong ngân hàng, mọi người nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò, có người thậm chí còn không nhịn được mà thì thầm to nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ hóng chuyện.
Nhưng khi xem kỹ hơn, vẻ mặt của trưởng phòng giao dịch trở nên có chút vi diệu, cô ta ngẩng đầu nhìn chị Dương, hỏi một câu: “Thưa chị, cho hỏi cuốn sổ tiết kiệm này có phải được làm bằng căn cước công dân của chị không ạ?”
Chị Dương gật đầu: “Là chứng minh của tôi... Sao vậy, sổ này có vấn đề gì à?”
Trưởng phòng giao dịch: “... Chị vui lòng đợi một chút, chuyện này tôi cần phải hỏi ý kiến giám đốc của chúng tôi.”
Nhìn thấy phản ứng này của trưởng phòng giao dịch, tim chị Dương “thịch” một tiếng, trong lòng đột nhiên lạnh đi, nếu cuốn sổ này không có vấn đề gì, trưởng phòng giao dịch sẽ không bao giờ có phản ứng như vậy.
Và các cư dân mạng trong phòng livestream của Hứa Quy cũng nhận ra điều này:
[Hít, nếu tất cả đều là giả, vậy thì hai chiếc nhẫn kim cương to sụ trên tay chị Dương e là cũng giả nốt nhỉ? Thế này thì thật sự bị cô em làm trong ngành trang sức lúc trước nói đúng rồi.]
[Chuyện này còn chưa chắc chắn, mọi người cũng đừng vội kết luận nhưng nếu chuyện này là thật, tôi nhớ không lầm thì làm giả sổ tiết kiệm là phạm pháp đúng không? Vậy thì gia đình chồng chị Dương đúng là những kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật rồi.]
Chuyện này ngay cả người ngoài cuộc nhìn vào còn phản ứng lớn như vậy, huống chi là người trong cuộc, trong lòng chị Dương càng cuộn sóng, khó mà giữ được bình tĩnh, ngồi ngây ra ở sảnh ngân hàng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng kiểu tự an ủi này của cô ấy không duy trì được bao lâu vì trưởng phòng giao dịch rất nhanh đã cùng giám đốc đi tới và cuốn sổ trong tay cô đã được chuyển từ tay trưởng phòng sang tay giám đốc, hai người đứng trước mặt chị Dương.
Trưởng phòng giao dịch nói: “Thưa giám đốc, sổ tiết kiệm là của vị nữ sĩ này...”
Chị Dương vốn đang ngồi, lúc này cũng không nhịn được mà đứng dậy, cô ấy hỏi: “Xin hỏi sổ tiết kiệm của tôi lẽ nào có vấn đề gì sao?”
“Là thế này, thưa chị Dương.” Thái độ của giám đốc rất khách sáo, bà nói: “Chúng tôi đã kiểm tra sổ tiết kiệm của chị và phát hiện con dấu trên này không phải của ngân hàng chúng tôi, hơn nữa những con số trên này đều được viết tay.”
Chị Dương chỉ cảm thấy tai mình ù đi một tiếng, cô ấy ngơ ngác nhìn giám đốc, đầu óc trống rỗng.
Cô ấy có chút chậm chạp nghĩ, cái gì gọi là sổ tiết kiệm này là giả? Nếu sổ này là giả, vậy... vậy thì số tiền được cho là sính lễ năm triệu tệ gửi trong đó cũng là giả sao?
“... Là thế này, thưa chị Dương.” giám đốc tiếp tục nói: “Có thể chị không rõ, làm giả sổ tiết kiệm là đã phạm vào tội làm giả, sửa đổi chứng từ tài chính, cho nên bên chúng tôi có thể cần chị hợp tác với cảnh sát để điều tra...”
Ngay lúc này, chị Dương đang có vẻ mặt đờ đẫn bỗng như bừng tỉnh.
“Sổ tiết kiệm là giả, năm triệu cũng là giả... Vậy còn chiếc nhẫn trên tay tôi thì sao?” Cô ấy đột ngột quay đầu nhìn Hứa Quy, vội vàng hỏi: “Chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi chắc chắn là thật chứ, hả?”
Hứa Quy thương hại nhìn cô ấy, không nói gì nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Khóe miệng chị Dương giật giật, cô ấy lẩm bẩm: “Ha, là giả, tất cả đều là giả... Mình vậy mà lại bị lừa? Ngụy Lâm Hâm, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Cả nhà các người sao có thể đối xử với tôi như vậy?”
Chị Dương vừa khóc vừa cười, mất hết cả hình tượng, phản ứng kỳ lạ của cô ấy đã thu hút sự chú ý của những người khác trong ngân hàng, mọi người nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò, có người thậm chí còn không nhịn được mà thì thầm to nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ hóng chuyện.
1
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
