0 chữ
Chương 11
Chương 11
Đạo diễn: ??? Vậy rốt cuộc Hứa Quy làm thế nào mà trong hai ngày đã kiếm được một nghìn tệ nhờ nhặt đồ? Trên đời này có nhiều người làm rơi đồ quý giá thế sao? Mà lại còn trùng hợp đến mức liên tiếp để Hứa Quy va phải? Ông không tin, chuyện như thế này, lại có thể có lần thứ ba.
Vị đạo diễn tin tưởng vững chắc như vậy, đến ngày thứ ba, đã phải chào đón “lần thứ ba” của Hứa Quy.
Đạo diễn: “...” Chuyện này thật sự tà ma quá rồi, đây thật sự không phải kịch bản sao? Lẽ nào là Hứa Quy thông đồng với người khác để diễn kịch?
“... Phải nghĩ cách thôi.” Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi.
Đây là ngày thứ tư Hứa Quy biến thành người.
Sau khi thức dậy buổi sáng, cô ăn sáng xong, đang định đi kiếm tiền bằng cách nhặt đồ như hai ngày trước thì nhận được một tin dữ từ PD.
“... Ý anh là tôi không thể tiếp tục kiếm tiền bằng cách nhặt đồ được nữa sao?” Hứa Quy hỏi.
PD chột dạ gật đầu, truyền đạt lại lời của tổ đạo diễn: “Đạo diễn nói trên đời này không có cái nghề đó, nên cô không thể tiếp tục kiếm tiền bằng cách này được nữa.”
Hứa Quy: “... Ồ.”
PD thấy sắc mặt cô lại có vẻ bình tĩnh đến lạ, không khỏi hỏi: “Cô không tức giận sao?”
Hứa Quy lại nói: “Không tức giận, vì tôi biết thừa đạo diễn sẽ giở trò mà, công việc này không làm lâu được đâu.”
Cô cười tự tin, nói: “Không sao, dù sao tôi cũng đã nghĩ ra công việc tiếp theo là gì rồi, đây tuyệt đối là một công việc đàng hoàng chính chính!”
PD và khán giả trong phòng livestream: Vậy, cái công việc đàng hoàng chính chính đó là gì?
Tổ chương trình cũng như cộng đồng mạng đã tưởng tượng ra vô số công việc mà Hứa Quy sẽ làm, thế nhưng, khi Hứa Quy lấy ra món đồ mà cô đã chuẩn bị cho công việc này, cả hai phía đều lại chìm vào im lặng.
“...Vậy cái thứ cô đang cầm trên tay này là gì vậy?” PD trực tiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng tất cả mọi người.
“... Anh không biết chữ à?”
Hứa Quy xoay xoay món đồ trong tay, chỉ vào hai chữ lớn được viết trên đó rồi nói:
“Trên này không phải ghi rành rành Xem Bói đây sao.”
PD đi theo đáp: “Ý của tôi là cô làm cái này để làm gì? Công việc mà cô nói, không lẽ nào lại là...”
Anh ta chỉ vào hai chữ Xem Bói trên tấm phướn, vẻ mặt quái lạ nói: “Không lẽ nào là cầm thứ này đi xem bói cho người ta thật đấy chứ?”
“Đúng vậy!” Hứa Quy đáp lại đầy tự tin: “Chẳng phải tổ chương trình các anh nói là không giới hạn công việc gì hay sao... Vậy thì xem bói cũng là một công việc mà, đúng không?”
PD: “...”
Hứa Quy nói tiếp: “Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, tôi vừa lười vừa ham ăn, làm gì cũng không xong, thực sự chẳng có công việc nào hợp với tôi cả...” Con rùa này có một ưu điểm duy nhất, đó là cực kỳ tự biết mình, biết đủ thì sẽ vui.
“Nếu phải nói đến thứ duy nhất tôi giỏi thì đó chính là xem bói cho loài người các anh.”
Rốt cuộc, đối với Huyền Quy bọn họ, xem bói có thể coi là một bản năng cũng giống như con người đói thì ăn, khát thì uống nước, là một việc vô cùng đơn giản.
Vì vậy, dù nhìn theo hướng nào, đi mở sạp xem bói cũng là lựa chọn công việc tối ưu nhất rồi.
“Anh xem, tôi còn nhờ người ta làm cho một tấm phướn xem bói này!” Cô đắc ý chỉ vào tấm phướn trong tay: “Đến lúc đó chỉ cần dựng thứ này ra ngoài, mọi người nhìn vào là biết ngay tôi là thầy bói.”
PD muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: “... Cô vui là được rồi.”
Hứa Quy đương nhiên là rất vui, cô cảm thấy mình đúng là một thiên tài, lập tức kéo theo bộ bàn ghế gấp của mình, hăm hở chạy đến gầm cây cầu vượt gần nhất.
Khu vực cầu vượt xưa nay luôn là mảnh đất mà các thầy bói phải tranh giành. Muốn tìm thầy bói, cứ đi qua vài cây cầu vượt là thế nào cũng gặp được một hai người.
Cây cầu vượt mà Hứa Quy tìm đến thật không may lại đã có một ông cụ xem bói chiếm chỗ. Ông có dáng người gầy gò, mặc trường bào, để râu, vẻ ngoài tiên phong đạo cốt trông rất dễ lừa người, vô cùng phù hợp với ấn tượng của người dân về một bậc thầy bói toán.
Vị đạo diễn tin tưởng vững chắc như vậy, đến ngày thứ ba, đã phải chào đón “lần thứ ba” của Hứa Quy.
Đạo diễn: “...” Chuyện này thật sự tà ma quá rồi, đây thật sự không phải kịch bản sao? Lẽ nào là Hứa Quy thông đồng với người khác để diễn kịch?
“... Phải nghĩ cách thôi.” Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi.
Đây là ngày thứ tư Hứa Quy biến thành người.
Sau khi thức dậy buổi sáng, cô ăn sáng xong, đang định đi kiếm tiền bằng cách nhặt đồ như hai ngày trước thì nhận được một tin dữ từ PD.
PD chột dạ gật đầu, truyền đạt lại lời của tổ đạo diễn: “Đạo diễn nói trên đời này không có cái nghề đó, nên cô không thể tiếp tục kiếm tiền bằng cách này được nữa.”
Hứa Quy: “... Ồ.”
PD thấy sắc mặt cô lại có vẻ bình tĩnh đến lạ, không khỏi hỏi: “Cô không tức giận sao?”
Hứa Quy lại nói: “Không tức giận, vì tôi biết thừa đạo diễn sẽ giở trò mà, công việc này không làm lâu được đâu.”
Cô cười tự tin, nói: “Không sao, dù sao tôi cũng đã nghĩ ra công việc tiếp theo là gì rồi, đây tuyệt đối là một công việc đàng hoàng chính chính!”
PD và khán giả trong phòng livestream: Vậy, cái công việc đàng hoàng chính chính đó là gì?
Tổ chương trình cũng như cộng đồng mạng đã tưởng tượng ra vô số công việc mà Hứa Quy sẽ làm, thế nhưng, khi Hứa Quy lấy ra món đồ mà cô đã chuẩn bị cho công việc này, cả hai phía đều lại chìm vào im lặng.
“... Anh không biết chữ à?”
Hứa Quy xoay xoay món đồ trong tay, chỉ vào hai chữ lớn được viết trên đó rồi nói:
“Trên này không phải ghi rành rành Xem Bói đây sao.”
PD đi theo đáp: “Ý của tôi là cô làm cái này để làm gì? Công việc mà cô nói, không lẽ nào lại là...”
Anh ta chỉ vào hai chữ Xem Bói trên tấm phướn, vẻ mặt quái lạ nói: “Không lẽ nào là cầm thứ này đi xem bói cho người ta thật đấy chứ?”
“Đúng vậy!” Hứa Quy đáp lại đầy tự tin: “Chẳng phải tổ chương trình các anh nói là không giới hạn công việc gì hay sao... Vậy thì xem bói cũng là một công việc mà, đúng không?”
PD: “...”
Hứa Quy nói tiếp: “Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, tôi vừa lười vừa ham ăn, làm gì cũng không xong, thực sự chẳng có công việc nào hợp với tôi cả...” Con rùa này có một ưu điểm duy nhất, đó là cực kỳ tự biết mình, biết đủ thì sẽ vui.
Rốt cuộc, đối với Huyền Quy bọn họ, xem bói có thể coi là một bản năng cũng giống như con người đói thì ăn, khát thì uống nước, là một việc vô cùng đơn giản.
Vì vậy, dù nhìn theo hướng nào, đi mở sạp xem bói cũng là lựa chọn công việc tối ưu nhất rồi.
“Anh xem, tôi còn nhờ người ta làm cho một tấm phướn xem bói này!” Cô đắc ý chỉ vào tấm phướn trong tay: “Đến lúc đó chỉ cần dựng thứ này ra ngoài, mọi người nhìn vào là biết ngay tôi là thầy bói.”
PD muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu: “... Cô vui là được rồi.”
Hứa Quy đương nhiên là rất vui, cô cảm thấy mình đúng là một thiên tài, lập tức kéo theo bộ bàn ghế gấp của mình, hăm hở chạy đến gầm cây cầu vượt gần nhất.
Khu vực cầu vượt xưa nay luôn là mảnh đất mà các thầy bói phải tranh giành. Muốn tìm thầy bói, cứ đi qua vài cây cầu vượt là thế nào cũng gặp được một hai người.
Cây cầu vượt mà Hứa Quy tìm đến thật không may lại đã có một ông cụ xem bói chiếm chỗ. Ông có dáng người gầy gò, mặc trường bào, để râu, vẻ ngoài tiên phong đạo cốt trông rất dễ lừa người, vô cùng phù hợp với ấn tượng của người dân về một bậc thầy bói toán.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
