TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 39: Đúng là một nhóc trà xanh

Trì Sương Hàn lườm một cái rõ to, không vui nói: “Kêu la chóng mặt đói bụng, còn đang ở trong đó ăn uống ké kìa.”

Huyền Trân không nhịn được, nói:

“Mẹ kiếp, cái thằng Thẩm Phi Loan đó đúng là một nhân tài, ở nơi như thế này cũng có thể như cá gặp nước, ra vào tự nhiên, cái miệng thật sự có thể nói nhảm, đen cũng có thể nói thành trắng, vậy mà còn ăn uống nữa, sao mà dám thế chứ?”

Bạch Lộ Châu luôn cảm thấy gần đây lượng “cục” hơi cao, hình như không lâu trước đây anh ta mới đến một nơi tương tự.

Bạch Lộ Châu đột nhiên linh tính mách bảo, trừng mắt nhìn Kỳ Nghiêu Thiên đang đi vào, thầm nghĩ không phải chứ, lần trước anh ta cùng Kỳ Nghiêu Thiên đến cục giải cứu cô gái xinh đẹp kia, chẳng lẽ chính là Thẩm Phi Loan sao?

Trong văn phòng, Thẩm Phi Loan gặm hai miếng sô cô la, còn uống một ly nước nóng, vẫn cảm thấy hơi chóng mặt.

Chắc là vừa nãy đánh nhau hăng quá, đến nỗi bây giờ vẫn còn hơi thiếu oxy não.

“Thẩm Phi Loan, anh trai cậu đến rồi.” Có người gọi một tiếng.

Thẩm Phi Loan ngẩng đầu, thấy Kỳ Nghiêu Thiên đứng ngoài cửa vẫy tay với cậu.

Thẩm Phi Loan ném ly dùng một lần vào thùng rác, đứng dậy đi về phía anh.

“Anh Kỳ, sao anh cũng đến rồi?” Thẩm Phi Loan cười hì hì hỏi, thực ra đã sớm tính toán được rồi.

Kỳ Nghiêu Thiên đột nhiên đưa tay, véo cằm cậu nhìn trái nhìn phải, nói: “Bị thương chỗ nào rồi?”

Thẩm Phi Loan ngây người một chút, mượn lực của Kỳ Nghiêu Thiên nâng cằm nhìn anh: “Hai người bên ngoài là bạn anh đúng không, anh không phải đến để hưng sư vấn tội tôi sao?”

“Cậu cũng khá tự biết mình đấy, hưng sư vấn tội thì không thiếu phần cậu đâu.” Kỳ Nghiêu Thiên xác nhận cậu không bị thương trên mặt, buông tay ra.

Thẩm Phi Loan có chút buồn bực, sờ sờ mũi, “ừm” một tiếng, lẩm bẩm: “Họ không chào hỏi gì cả, cứ thế đến gây sự với tôi, kỹ năng không bằng người đánh thua rồi, lại không thể trách tôi quá lợi hại...”

Kỳ Nghiêu Thiên nghe cậu lẩm bẩm, cười lạnh nói:

“Cậu có phải quên tôi là người giám hộ của cậu rồi không? Đồng môn tìm cậu gây sự, cậu từ đầu đến cuối đều không nghĩ đến việc tìm tôi giúp đỡ, chỉ nghĩ tự mình giải quyết, cậu thấy cậu làm đúng không?”

Những lời còn lại của Thẩm Phi Loan nghẹn lại ở cổ họng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Kỳ Nghiêu Thiên.

Kỳ Nghiêu Thiên tiến lên một chút, Thẩm Phi Loan không tự chủ được dựa lưng vào tường.

“Tôi có phải đã nói rồi không, có rắc rối phải liên hệ kịp thời với tôi?” Giọng Kỳ Nghiêu Thiên trầm và dịu dàng.

“Nói rồi.” Thẩm Phi Loan cảm thấy, cậu sắp không thở nổi nữa rồi.

“Nói rồi, tại sao không nghe lời?” Kỳ Nghiêu Thiên hỏi.

Thẩm Phi Loan có chút không chịu nổi bầu không khí này, cứ thế này cậu sẽ không nhịn được mà cắn Kỳ Nghiêu Thiên mất.

Thẩm Phi Loan lập tức nói: “Tôi sai rồi.”

“Ừm, biết sai là tốt rồi.” Kỳ Nghiêu Thiên vẫn tiếp tục ép sát, nói: “Vậy sai rồi phải làm sao?”

Cả người Thẩm Phi Loan đều bị khí tức của Kỳ Nghiêu Thiên bao bọc hoàn toàn, thậm chí anh chỉ cần khẽ nghiêng người về phía trước một chút, là có thể chạm vào đôi môi căng mọng, hình dáng hoàn hảo, sắc môi đẹp đẽ kia.

Thẩm Phi Loan quay mặt đi, tủi thân nói: “Xin lỗi.”

Kỳ Nghiêu Thiên véo véo dái tai đỏ ửng của cậu, nói: “Rồi lần sau còn dám không?”

Thẩm Phi Loan: “...” Ai mà chịu nổi chứ?

Thẩm Phi Loan vô cùng chân thành nhìn anh, nói: “Thật sự không dám nữa, anh Kỳ, hay là anh cứ đánh tôi một trận đi.”

Dùng cái này để thử thách quần chúng, ai mà chịu nổi chứ!

Kỳ Nghiêu Thiên lúc này trên mặt mới nở nụ cười.

“Cậu ngoan ngoãn, tôi chắc chắn không đánh cậu, lần sau báo cáo kịp thời.” Kỳ Nghiêu Thiên lùi lại hai bước, nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đêm khuya rồi, để công bộc nhân dân nghỉ ngơi một chút đi.”

Thẩm Phi Loan vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, thấy Huyền Trân mặt mày xám xịt, âm u, tay xách một người đàn ông say xỉn, đang đi vào cục.

“Tình hình gì vậy?” Kỳ Nghiêu Thiên chú ý thấy Huyền Trân người đầy bùn đất.

“Mẹ kiếp xui xẻo thật, tôi vừa đứng bên đường, cái thằng ngu này không biết uống bao nhiêu rượu, lái xe suýt nữa thì đâm vào tôi, còn đâm bay Thiên Cẩu của tôi, may mà là thần thức, nếu không thì toi đời rồi.”

Huyền Trân vẫn không quên lườm Thẩm Phi Loan một cái, chỉ vào cậu nói:

“Đợi tôi giải quyết xong thằng này rồi nói, cậu đợi đấy, nợ giữa hai chúng ta còn chưa tính xong đâu.”

Thẩm Phi Loan bĩu môi, vẻ mặt như nạn nhân, lùi lại nửa bước, vừa hay trốn sau lưng Kỳ Nghiêu Thiên.

Kỳ Nghiêu Thiên không vui, lạnh mặt châm biếm nói: “Có bản lĩnh rồi đấy, bắt nạt vị thành niên đúng không?”

Huyền Trân: “... Tôi không phải!”

Thẩm Phi Loan tủi thân nói: “Anh Kỳ anh đừng trách cậu ta, cũng không phải một mình cậu ta bắt nạt tôi đâu...”

“Còn hai đánh một, đúng là có mặt mũi thật đấy.” Kỳ Nghiêu Thiên gật đầu cười khẩy, nói: “Hai người các cậu đúng là giỏi thật.”

“...” Mặt Huyền Trân đỏ bừng, cảm thấy Thẩm Phi Loan đúng là một nhóc trà xanh.

Nửa tiếng trước, khi nhóc trà xanh đá Thiên Cẩu nhà cậu ta, đâu có cái vẻ mặt vị thành niên dễ bắt nạt này.

Huyền Trân hiển nhiên không nói lại Thẩm Phi Loan, biến tức giận thành sức lực, xách người đàn ông say xỉn nặng gần hai trăm cân kia, giận dữ đi vào cục, cái dáng vẻ đó đặc biệt giống Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu..

1

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.