TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Thịt Đông Pha

Lục Huyền nhìn theo, cầm đôi đũa lên xoay xoay trong tay, chờ thức ăn được mang ra.

Không lâu sau, đồ ăn được dọn lên bàn. Cậu gắp một miếng Đông Pha thịt nếm thử trước.

Vừa đưa vào miệng, hương vị đậm đà lập tức lan tỏa. Miếng thịt mềm tan, không cần tốn chút sức nào để nhai. Hương vị béo ngậy nhưng không ngán, kết hợp với cơm nóng càng làm người ta muốn ăn mãi không dừng.

Lục Huyền chưa từng ăn món thịt Đông Pha nào ngon đến vậy. Trong chớp mắt, cậu đã ăn sạch cả một đĩa thịt cùng với bát cơm.

Chờ đến khi nuốt xong miếng cuối cùng, trên bàn vẫn còn hai món gần như chưa động đến: một đĩa cà tím xào và một bát canh trứng cà chua.

Lục Huyền chậc lưỡi, nhìn bát canh vẫn còn đầy. Miệng đã hơi ngấy vì ăn quá nhiều thịt, nhưng lại không muốn uống canh để rửa trôi đi hương vị thịt Đông Pha vừa thưởng thức.

Rõ ràng miệng có chút ngán, nhưng trong lòng lại tiếc nuối cái dư vị vừa rồi — tiếc đến mức chẳng nỡ để nó phai nhạt.

“Ông chủ, cái này mà thịt Đông Pha gì chứ chẳng có chút hương vị nào cả!”

Một vị khách trong quán bất mãn lên tiếng.

“Lại không có hương vị sao? Kỳ lạ thật.” Ông chủ thì thầm, bước nhanh qua chỗ Lục Huyền rồi vội vàng chạy đến trước mặt vị khách kia, lịch sự xin lỗi:

“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chúng tôi. Tôi sẽ lập tức đổi cho ngài một phần khác.”

Có lẽ vì ông chủ rất khách khí nên vị khách kia cũng không làm lớn chuyện, chỉ thuận theo để ông ta mang món ăn đi.

Khi ông chủ bưng đĩa thịt đi ngang qua chỗ Lục Huyền, anh đột nhiên lên tiếng:

“Ông chủ, tôi có thể nếm thử một miếng được không?”

“Hả?” Ông chủ ngẩn người, nghĩ đến việc khách này cũng vừa gọi thịt Đông Pha, liền vội vàng xin lỗi theo phản xạ:

“Xin lỗi cậu, tôi không có ý lừa cậu đâu. Tôi sẽ lập tức đổi cho cậu một đĩa khác.”

“Không, tôi chỉ muốn thử xem đĩa thịt này có vấn đề gì không.”

Lục Huyền cầm đũa, gắp một miếng thịt từ đĩa ông chủ đang cầm, đưa vào miệng.

Mềm mại, béo ngậy, vừa chạm đầu lưỡi đã tan ra, hương vị ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn cả đũa.

Không sai, đây chính là hương vị mà cậu vừa ăn.

“Chuyện này…” Ông chủ ngẩn ra.

Lục Huyền đặt đũa xuống, trầm giọng hỏi: “Ông chủ, chuyện này xảy ra nhiều lần rồi sao?”

“Hả?” Ông chủ chưa hiểu ngay.

“Ý tôi là, tình huống đồ ăn không có vị như thế này có xảy ra nhiều lần không? Hay chỉ riêng đĩa thịt Đông Pha này?”

“À à.” Ông chủ cuối cùng cũng phản ứng kịp, lập tức tuôn ra một tràng than thở:

“Nhiều á? Không phải nhiều mà là mỗi lần đều như vậy! Tôi cứ tưởng hôm nay sẽ khác, ai ngờ vẫn như mấy ngày trước.”

“Ý ông chủ là… chỉ có đĩa thịt Đông Pha này có vấn đề?” Lục Huyền chỉ vào đĩa thịt trên tay ông chủ.

“Đúng vậy, chính là đĩa này!” Ông chủ tức giận đặt mạnh đĩa thịt xuống bàn, tiếp tục than vãn:

“Gần đây quán tôi ế khách hẳn, tất cả đều vì cái đĩa thịt Đông Pha quái quỷ này! Đầu bếp Vương không hiểu bị gì, nhất quyết không chịu làm thịt kho tàu nữa. Tôi bảo nếu thế thì bỏ món đó khỏi thực đơn đi cho rồi, hắn lại không chịu! Hắn khăng khăng rằng bất kỳ ai gọi thịt kho tàu cũng phải nếm thử thịt Đông Pha chính tông. Tôi đã tạo nghiệp gì mà phải chịu cảnh này chứ?!”

“Tôi có thể vào bếp xem thử không?” Lục Huyền trong lòng đã có suy đoán, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy người bên trong thì vẫn chưa thể kết luận.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ông chủ, cậu đành ho nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng nói: “Có lẽ tôi có thể giúp ông giải quyết mớ rắc rối này.”

Ông chủ lập tức gật đầu đồng ý: “Mời mời mời!”

“Ừm.” Lục Huyền chắp tay sau lưng bước vào bếp.

Thời tiết hiện tại không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ trong bếp vẫn có thể chịu được. Vừa bước vào, điều đầu tiên cậu nhìn thấy không phải đầu bếp đang nấu ăn, mà là một kẻ béo đang đứng cạnh đầu bếp, nghiêm túc chỉ đạo.

Người béo kia mặc một bộ đồ rộng, trông có vẻ là trang phục cổ đại.

“Ai da, cách thái này không tệ, tiếc là ta không ăn được, thật sự quá đáng tiếc.”

“Thịt, thịt, thịt! Không có thịt thì gầy mất, ai…”

Nói xong, hắn còn vươn tay nhéo nhéo bụng mình.

“Bụng thì rỗng tuếch, nhưng lại tiếc của…”

Lục Huyền bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán. Cậu không ngờ rằng vừa vào bếp đã gặp ngay một con quỷ thời cổ đại, mà còn là một con quỷ tham ăn có học thức.

Nhưng bất kể thế nào, quỷ đã xuất hiện trong sinh hoạt của con người thì cậu không thể làm ngơ được .

“Ông chủ, tôi giúp ông giải quyết chuyện này, sau này ông giao cơm hộp cho tôi thì miễn phí ship được không?” Lục Huyền đột nhiên quay đầu lại, đi ra đại sảnh, cò kè mặc cả với ông chủ.

“Hả?” Ông chủ ngạc nhiên.

“Tôi ở không xa đâu, ngay tòa nhà kế bên thôi, thế nào?” Lục Huyền cười hì hì nói.

“Được! Chỉ cần cậu có thể giúp tôi giải quyết phiền toái này, đừng nói miễn phí ship, sau này cậu đến ăn tôi cũng không lấy tiền.” Ông chủ lập tức gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này thực sự có cách giải quyết.

“Thế thì thôi, dù sao chuyện này với ông mà nói cũng là tai bay vạ gió.” Lục Huyền vẫn cười, “Ông có chỉ trắng không?”

“Có.” Ông chủ vội chạy đến quầy, lấy ra một cuộn chỉ trắng.

Lục Huyền rút một đoạn chỉ dài từ cuộn chỉ trắng, cắt ra một sợi mảnh nhất, sau đó cầm chỉ đi vào bếp.

Ông chủ đứng tại chỗ, ngây người nhìn về phía nhà bếp. Không bao lâu sau, ông liền thấy người thanh niên lúc nãy đi ra, trên tay cầm sợi chỉ trắng, dường như đang nắm thứ gì đó lơ lửng giữa không trung.

Ông chủ: “Tôi… Tôi… Mẹ nó!!!”

“Ông chủ, tôi đi trước đây.”

Ông chủ trơ mắt nhìn cậu thanh niên đẹp trai rời đi.

Một lúc lâu sau, đột nhiên ôm ngực, lục lọi ngăn kéo tìm thuốc.

Lại một lúc lâu sau, từ phía sau quầy vang lên tiếng chửi bới:

“Mẹ kiếp! Thuốc trợ tim của tôi đâu?”

“Ông chủ, ông bị bệnh tim khi nào vậy?” Một vị khách quen đi ngang qua hỏi.

“Ngay bây giờ!!!”

Khách quen: …???

8

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.