0 chữ
Chương 24
Chương 24
Sau một lúc, Ôn Ý Ý chuyển từ tức giận sang hả hê, như thể vừa nắm được điểm yếu của Hứa Yểu:
“Tốt quá rồi, cuối cùng chị cũng để lộ đuôi cáo ra rồi! Vì muốn mẹ mình gả vào nhà em, chị đã đóng kịch bấy lâu nay! Bây giờ sao không tiếp tục diễn nữa? Ba em còn chưa cưới mẹ chị mà!”
Hứa Yểu nhìn cô như thể đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch.
“Chị tin vào sự sáng suốt của chú Ôn.”
Nếu đến từng này mà vẫn không đủ để khiến Ôn Chí Thành yên tâm, thì với mẹ cô mà nói, ông ấy cũng không xứng đáng để trông cậy.
Ôn Ý Ý còn định nói thêm gì đó thì từ trên lầu, Ôn Chí Thành quát xuống:
“Ôn Ý Ý! Con để phép tắc ở đâu rồi hả!”
Hứa Yểu ngước mắt nhìn lên, thấy Ôn Chí Thành đang đặt tay lên lan can tầng hai, không rõ đã đứng đó từ bao giờ.
Cô không hề sợ ông nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi giữa mình và Ôn Ý Ý. Ngược lại, Hứa Yểu còn cố tình để ông nghe rõ — vì nếu Ôn Ý Ý không hiểu được, thì để người lớn hiểu sẽ càng tốt hơn.
Ôn Chí Thành quát mắng con gái, nhưng khi quay sang nói với Hứa Yểu thì giọng ông lại dịu hẳn:
“Ý Ý là do chú chiều hư, cháu đừng để bụng. Lên lầu đi, mẹ cháu đang chờ trong phòng.”
Hứa Yểu bước lên lầu, bỏ lại phía sau một Ôn Ý Ý tức đến nghẹt thở.
Ôn Chí Thành thì dẫn Hứa Yểu vào nói chuyện với Lâm Mỹ Nhàn, còn bản thân thì kéo cô con gái đang hậm hực vào thư phòng.
Hứa Yểu nhẹ nhàng gõ cửa.
Lâm Mỹ Nhàn đáp khẽ, giọng yếu ớt:
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, thấy mẹ đang quay mặt sang một bên, lặng lẽ lau nước mắt.
“Mẹ…” – Hứa Yểu ngồi sát bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ – “Mẹ đừng giận con, con không muốn mẹ buồn đâu.”
Thật ra Lâm Mỹ Nhàn chẳng giận con chút nào. Điều bà cảm thấy nhiều hơn là xót xa.
Hai mẹ con lặng im một lúc lâu. Rồi Lâm Mỹ Nhàn mới khẽ hỏi, giọng khản đặc:
“Con thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Hứa Yểu khẽ gật đầu.
Lâm Mỹ Nhàn thở dài:
“Vậy là… con với Thẩm Diên không còn khả năng gì nữa.”
Hứa Yểu lại gật đầu, lần này chắc nịch:
“Con biết.”
Đến nước này rồi, Lâm Mỹ Nhàn cũng không còn cách nào trách con gái đã hành động bốc đồng. Bà chỉ thấy bất lực… Nếu như nhà họ Hứa không phá sản thì tốt biết mấy.
Đó là suy nghĩ bà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Sau khi Hứa gia sụp đổ, mẹ Thẩm Diên lập tức đổi thái độ — Lâm Mỹ Nhàn không phải không biết, bà chỉ giả vờ làm ngơ mà thôi. Một cuộc hôn nhân muốn bền chặt, cảm tình thôi là chưa đủ, còn phải có vật chất đi kèm. Trong hoàn cảnh đó, Thẩm Diên là lựa chọn tốt nhất mà Hứa Yểu có thể với tới. Chỉ cần con gái nhẫn nhịn, gả vào nhà họ Thẩm thì cả đời cũng không lo chuyện cơm áo.
Nhưng Hứa Yểu không nhịn được.
Hứa Khánh Hoa – ba của Yểu – lúc sinh thời vẫn luôn nói: “Con gái thì phải nuôi cho sung túc, có như vậy mới biết tự trọng.” Ông đã làm đúng như lời mình nói. Ông dùng mọi thứ tốt nhất để nuôi dạy con, kết quả là Hứa Yểu lớn lên đầy kiêu hãnh, không cam lòng cúi đầu.
Lâm Mỹ Nhàn từng yêu thương người chồng quá cố hết lòng, giờ phút này lại chỉ muốn trách móc ông:
"Anh chết rồi thì khỏe rồi… Yểu Yểu cứ mạnh mẽ thế này, tương lai sẽ còn phải chịu khổ bao nhiêu đây?"
Đã như vậy rồi, Lâm Mỹ Nhàn cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi con gái:
“Kể cho mẹ nghe một chút đi, cậu ấy là người thế nào?”
Bà đang hỏi đến người chồng mà Hứa Yểu vừa cưới chớp nhoáng.
Khi nghe con kể rằng Cố Tuấn là đàn anh thời cấp ba của mình, Lâm Mỹ Nhàn thấy yên tâm hơn một chút — ít ra cũng có cơ sở tình cảm.
Khi nghe đến nghề nghiệp của Cố Tuấn, bà vừa vui vừa tiếc. Một chàng rể làm kỹ sư cao cấp thì đúng là điều khiến bất kỳ bà mẹ vợ nào cũng mừng. Nhưng nếu so với Thẩm Diên – người vốn dĩ “con nhà trâm anh thế phiệt” – thì Cố Tuấn chỉ là một kỹ sư bình thường. Thế nên bảo bà không tiếc nuối là nói dối.
“Tốt quá rồi, cuối cùng chị cũng để lộ đuôi cáo ra rồi! Vì muốn mẹ mình gả vào nhà em, chị đã đóng kịch bấy lâu nay! Bây giờ sao không tiếp tục diễn nữa? Ba em còn chưa cưới mẹ chị mà!”
Hứa Yểu nhìn cô như thể đang nhìn một đứa trẻ ngốc nghếch.
“Chị tin vào sự sáng suốt của chú Ôn.”
Nếu đến từng này mà vẫn không đủ để khiến Ôn Chí Thành yên tâm, thì với mẹ cô mà nói, ông ấy cũng không xứng đáng để trông cậy.
Ôn Ý Ý còn định nói thêm gì đó thì từ trên lầu, Ôn Chí Thành quát xuống:
“Ôn Ý Ý! Con để phép tắc ở đâu rồi hả!”
Hứa Yểu ngước mắt nhìn lên, thấy Ôn Chí Thành đang đặt tay lên lan can tầng hai, không rõ đã đứng đó từ bao giờ.
Ôn Chí Thành quát mắng con gái, nhưng khi quay sang nói với Hứa Yểu thì giọng ông lại dịu hẳn:
“Ý Ý là do chú chiều hư, cháu đừng để bụng. Lên lầu đi, mẹ cháu đang chờ trong phòng.”
Hứa Yểu bước lên lầu, bỏ lại phía sau một Ôn Ý Ý tức đến nghẹt thở.
Ôn Chí Thành thì dẫn Hứa Yểu vào nói chuyện với Lâm Mỹ Nhàn, còn bản thân thì kéo cô con gái đang hậm hực vào thư phòng.
Hứa Yểu nhẹ nhàng gõ cửa.
Lâm Mỹ Nhàn đáp khẽ, giọng yếu ớt:
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa bước vào, thấy mẹ đang quay mặt sang một bên, lặng lẽ lau nước mắt.
“Mẹ…” – Hứa Yểu ngồi sát bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ – “Mẹ đừng giận con, con không muốn mẹ buồn đâu.”
Hai mẹ con lặng im một lúc lâu. Rồi Lâm Mỹ Nhàn mới khẽ hỏi, giọng khản đặc:
“Con thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Hứa Yểu khẽ gật đầu.
Lâm Mỹ Nhàn thở dài:
“Vậy là… con với Thẩm Diên không còn khả năng gì nữa.”
Hứa Yểu lại gật đầu, lần này chắc nịch:
“Con biết.”
Đến nước này rồi, Lâm Mỹ Nhàn cũng không còn cách nào trách con gái đã hành động bốc đồng. Bà chỉ thấy bất lực… Nếu như nhà họ Hứa không phá sản thì tốt biết mấy.
Đó là suy nghĩ bà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Sau khi Hứa gia sụp đổ, mẹ Thẩm Diên lập tức đổi thái độ — Lâm Mỹ Nhàn không phải không biết, bà chỉ giả vờ làm ngơ mà thôi. Một cuộc hôn nhân muốn bền chặt, cảm tình thôi là chưa đủ, còn phải có vật chất đi kèm. Trong hoàn cảnh đó, Thẩm Diên là lựa chọn tốt nhất mà Hứa Yểu có thể với tới. Chỉ cần con gái nhẫn nhịn, gả vào nhà họ Thẩm thì cả đời cũng không lo chuyện cơm áo.
Hứa Khánh Hoa – ba của Yểu – lúc sinh thời vẫn luôn nói: “Con gái thì phải nuôi cho sung túc, có như vậy mới biết tự trọng.” Ông đã làm đúng như lời mình nói. Ông dùng mọi thứ tốt nhất để nuôi dạy con, kết quả là Hứa Yểu lớn lên đầy kiêu hãnh, không cam lòng cúi đầu.
Lâm Mỹ Nhàn từng yêu thương người chồng quá cố hết lòng, giờ phút này lại chỉ muốn trách móc ông:
"Anh chết rồi thì khỏe rồi… Yểu Yểu cứ mạnh mẽ thế này, tương lai sẽ còn phải chịu khổ bao nhiêu đây?"
Đã như vậy rồi, Lâm Mỹ Nhàn cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi con gái:
“Kể cho mẹ nghe một chút đi, cậu ấy là người thế nào?”
Bà đang hỏi đến người chồng mà Hứa Yểu vừa cưới chớp nhoáng.
Khi nghe con kể rằng Cố Tuấn là đàn anh thời cấp ba của mình, Lâm Mỹ Nhàn thấy yên tâm hơn một chút — ít ra cũng có cơ sở tình cảm.
Khi nghe đến nghề nghiệp của Cố Tuấn, bà vừa vui vừa tiếc. Một chàng rể làm kỹ sư cao cấp thì đúng là điều khiến bất kỳ bà mẹ vợ nào cũng mừng. Nhưng nếu so với Thẩm Diên – người vốn dĩ “con nhà trâm anh thế phiệt” – thì Cố Tuấn chỉ là một kỹ sư bình thường. Thế nên bảo bà không tiếc nuối là nói dối.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
