Chương 59
Kinh ngạc
Chương 59: Kinh ngạc
Lương Lập Đông phát hiện Rex đang cố ý chọc giận mình, nguyên nhân không rõ. Giờ lại định dùng lời nói sỉ nhục, coi hắn như thuộc hạ. Đây là một cách làm nhục khác, vì có thiên phú ‘khí chất quý tộc’, phần lớn mọi người đều không hề nghi ngờ mà coi Lương Lập Đông là một quý tộc, nếu không có quan hệ phụ thuộc cũng không có chênh lệch lớn về tước vị, một quý tộc bị quý tộc khác coi là thuộc hạ là một loại sỉ nhục rất nặng.
Lương Lập Đông nhìn Rex, khoé môi cùng đôi mắt đều cong lên như một con hồ ly đang có ý định bất hảo: “Hừ, Ema các hạ, ngươi định bảo ta phối hợp ra sao?”
“Trong gia tộc ta cũng có vài người có nghề nghiệp, là những vệ binh được gia tộc ta bồi dưỡng từ nhỏ.” Rex hơi nghiêng người tới như muốn tạo áp lực cho đối phương: “Nếu các hạ có thể phối hợp cùng hành động với những vệ binh của gia tộc ta, ta nghĩ muốn thanh trừ đám thích khách cũng chẳng phải việc khó gì.”
Cái gọi là vệ binh thật ra là tử sĩ được các gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ. Bọn họ tuyệt đối trung thành với gia tộc, hơn nữa nếu cống hiến nhiều cho gia tộc, có thể trở thành một phần của gia tộc, từ nô bộc xoay người trở thành chủ nhân. Lời nói này của Rex chẳng khác nào bảo Lương Lập Đông thành vệ binh của hắn, phàm là người có chút tự ái đều không chịu nổi hành động bề ngoài không vấn đề gì nhưng thực tế đầy mưu mô như vậy.
Quả nhiên vừa nói xong câu này, vẻ mặt Uther cũng rất khó coi. Đây không phải hắn âm thầm thiên vị Lương Lập Đông mà giờ kẻ địch thế đang mạnh, nếu bản thân họ lại còn nội đấu chẳng khác nào đã thua mất một nửa. Hai vị quý tộc khác cũng có vẻ gian trá như đang xem trò vui.
Lương Lập Đông càng lúc càng khẳng định tên mắt tam giác này định chọc giận mình, hắn mỉm cười nói: “Đề nghị của Ema các hạ không tệ, có điều nên sửa lại một chút. Về mặt thân phận nên là vệ binh của người nhận chỉ huy từ ta mới đúng. Các hạ ư, chỉ cần đứng đó xem trò vui là được, ta sẽ nghĩ cách giải quyết đám thích khách thay ngươi. Ngươi thấy sao?”
Nếu đối phương không có ý tốt, Lương Lập Đông càng không muốn để đối phương như ý. Đối phương muốn ép hắn nổi nóng, vẫn hắn càng phải ôn hoà. Hơn nữa vừa rồi hắn chú ý tới, sau khi Rex nói câu này, cánh tay hộ vệ sau lưng hắn hơi nhích lên, như muốn làm gì đó, nhưng thấy Lương Lập Đông không nổi giận bèn thôi.
Nếu đối phương muốn mình làm trợ thủ, vậy Lương Lập Đông lại muốn cướp quyền chỉ huy của đối phương. Lương Lập Đông là người chơi, thế giới quan khác biệt rất lớn, hắn không có cái gọi là tôn nghiêm quý tộc, cho nên muốn dùng cách này khích cho hắn nổi nóng là chuyện không thể. Thấy Lương Lập Đông vẫn không nổi giận, bản thân Rex lại hơi nóng lên: “Hừ, vệ binh gia tộc ta lúc nào tới phiên người ngoài đến chỉ huy.”
“Ha ha, vậy ta đường đường một người làm phép, lúc nào tới phiên đi hỗ trợ mấy tên vệ binh?” Lương Lập Đông nói nhẹ như mây gió, gương mặt vẫn nở nụ cười, ý tứ đầy châm chọc: “Theo ta biết tước vị thành thị nơi biên cảnh cao nhất là bá tước, thế nhưng lần này khí tế Rex các hạ đầy bá đạo, thành chủ cũng chẳng sánh được, chắc hẳn là công tước nhỉ.”
Rex tức giận tới đứng bật dậy, ngón tay chỉ thẳng vào Lương Lập Đông run run không ngừng. Sau đó lại nghe Lương Lập Đông nói: “Ta nghe nói người già dễ trúng gió, lúc trúng gió chân tay sẽ run rẩy không ngừng… Rex các hạ, nếu ngài đã lớn tuổi thì đừng đi lang thang bên ngoài nữa, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Máy chuyện bươn chải khổ sở ngoài đời này cứ để hậu bối trong nhà làm là được. Hay ngươi cảm thấy ngồi trên vị trí tộc trưởng thoải mái quá không muốn nhường?”
Những lời vừa rồi của Lương Lập Đông lại đầy thâm độc… Nhưng những người khác trong phòng nghe xong lại vẫn mỉm cười, như Lương Lập Đông đang kể một câu chuyện rất khôi hài.
Còn phản ứng của Rex lại càng khoa trương, gương mặt hắn đỏ bừng lên, vỗ cái rầm lên bàn, mắng to: “Beata, ngươi khinh người quá đáng, ngươi tưởng gia tộc Ema ta dễ ức hiếp sao? Đừng tưởng thành chủ chổng lưng cho ngươi thì…”
Thành chủ Uther ho khan một tiếng ngắt lời: “Ta thanh minh chút đã, Rex các hạ, ta sẽ không động tới ân oán cá nhân giữa ngươi và Beata.”
Lương Lập Đông tiếp lời: “Nếu là ân oán cá nhân, Rex các hạ, chúng ta cùng quyết đấu vinh dự nhé?”
Quyết đấu vinh dự là khi hai quý tộc có mâu thuẫn không thể hoà giải, phải dùng cách giải quyết cực đoan. Hai gia tộc mỗi bên phái một người ra quyết đấu công bằng dưới sự chứng kiến của đông đảo quý tộc, người thua phải giao một phần ba lãnh địa cho người thắng, hơn nữa mỗi khi tình cờ gặp người thắng ở nơi công cộng phải chủ động né tránh.
“Hừ, ta không cần đáp ứng cái tập tục lỗi thời ấy.” Rex nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Được rồi, ân oán cá nhân để tạm sang một bên đã.” Uther vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người về mình rồi nói: “Thần điện Sinh Mệnh phái không ít thích khách tới, vì vậy ta đề nghị mọi người vào lâu đài của ta ở, nơi này đề phòng nghiêm ngặt, lại có Beata các hạ trấn giữ, vì vậy ta nghĩ nơi này hết sức an toàn. Đương nhiên nếu ai có cách tốt hơn có thể nói ra để chúng ta tham khảo. Dẫu sao chúng ta chỉ cần cố gắng thêm ba tháng, đợi đến mùa hè, thắng lợi sẽ thuộc về phe chúng ta.”
Lương Lập Đông nghe Uther nói vậy, đưa mắt nhìn Rex, thấy sắc mặt hắn đã lúc xanh lúc đỏ, chắc hẳn đã tức tối tới không kiềm nổi rồi nhưng vẫn cố nhịn, không phẩy tay bỏ đi. Chuyện này càng khiến Lương Lập Đông cảm thấy hắn có ý đồ gì khác nên mới cố tình khiêu khích chọc giận mình! Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Lập Đông vẫn không hiểu nổi.
Uther bảo mọi người vào lâu đài ở cũng là một cách tốt. Sát thủ tuy ban ngày cũng có tính uy hiếp nhất định nhưng sân nhà của họ vẫn luôn là ban đêm. Chỉ cần là người, buổi tối sẽ có lúc mơ màng buồn ngủ, Lương Lập Đông tuy có thể nhìn thấu tất cả ảo thuật, nhưng hắn cũng không dám nói chắc mình không có lúc nào thư giãn. Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng cướp, nhưng lâu đài này cũng là cứ điểm quân sự, canh phòng nghiêm ngặt, cho dù là nghề sát thủ nếu muốn lẻn vào cũng cực kỳ khó khăn.
Huống hồ Barbara đã sắp khế ước ma thú, động vật họ nhà mèo là chuyên gia săn đêm, sở trường ẩn thân và chống ẩn thân cực tốt, ý thức lãnh địa rất mạnh, rất thích hợp canh gác ban đêm.
Cho nên Lương Lập Đông cũng tán thành đề nghị này. Giờ hắn cũng không rõ thần điện Sinh Mệnh chiếm ưu thế ra sao trong trận chiến với thành chủ này, nhưng thân là phe yếu, cố thủ trận thế và tài nguyên hiện có là quyết định rất sáng suốt.
“Nếu mọi người đều đồng ý với quyết định của ta vậy mời mọi người tự chọn một tầng nghỉ lại.” Uther đứng dậy nói: “Sau khi chọn tôi sẽ đón người nhà quý vị vào lâu đài. Đương nhiên tư binh của các vị chỉ có thể ở trong trại lính.”
Gã béo trung niên của gia tộc Hoa Dâm Bụt mỉm cười nói: “Cũng nên vậy… Ta không biết chỉ huy chiến đấu, nếu tư binh của ta phải ở trong quân doanh vậy cũng phiền thành chủ ngài chỉ huy luôn nhé?”
Uther hai mắt sáng lên, hắn thích nhất những người thức thời như vậy: “Được, ta đảm bảo sẽ đối xử bình đẳng.”
“Vậy ta chọn tầng bốn.” Gã béo trung niên đứng dậy: “Giờ ta có thể đi xem nơi ở trong tương lai ba tháng tới chứ?”
“Xin mời.” Uther đứng lên ra dấu mời.
Gã béo trung niên gật gù, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi khỏi. Sau khi hắn đi, Rex và Wood lần lượt chọn tầng năm và sáu, nhưng cả hai đều không nói giao tư binh cho thành chủ chỉ huy. Đợi bọn họ đi khỏi, Uther hừ một tiếng, quay về phía Lương Lập Đông hỏi: “Các hạ định ở đâu, giờ chỉ còn tầng ba và tầng bảy.”
“Trước đây Karl ở tầng mấy?”
“Tầng bảy, hắn xây dựng phòng thí nghiệm phép thuật ở đó.”
Lương Lập Đông đáp: “Vậy ta ở đó.”
“Như vậy có xúi quẩy không?” Uther lộ vẻ khó khăn.
Lương Lập Đông cười nói: “Linh hồn chẳng qua cũng chỉ là một loại năng lượng. Khi còn sống Karl đã không phải đối thủ của ta, khi chết có thành linh hồn du đãng trên thế giới này ta càng không sợ. Linh hồn mất đi thân thể bảo vệ, năng lực chiến đấu phải hạ thấp phân nửa.”
“Tuỳ ngươi vậy.” Uther nhún vai nói.
Lương Lập Đông cũng không muốn ở cùng Uther quá lâu, hắn bước khỏi phòng, đi lên theo cầu thang nhưng không lên thẳng tầng bảy mà lặng lẽ đi tới tầng bốn. Sau đó hắn đứng ngoài ban công tầng bốn, thấy gã béo trung niên đang đứng trước cửa sổ ngắm khung cảnh bên dưới.
“Gọi ta ra đây làm gì?” Lương Lập Đông hỏi.
Gã béo trung niên quay đầu lại nói: “Quả nhiên ngươi hiểu ám hiệu tay của gia tộc Hoa Dâm Bụt chúng ta.”
“Lắm lời, cái ám hiệu tay này là ta nghĩ ra…” Lương Lập Đông đột nhiên ngây người, vừa rồi mải nghĩ chuyện của Rex nên hắn không để ý nhưng giờ cảm thấy rất không đúng. Hắn nhớ những ám hiệu tay đó, nhưng thứ này đáng lẽ chỉ tồn tại trong trò chơi, sao gia tộc Hoa Dâm Bụt trong hiện thực cũng sử dụng?
31
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
