TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Cơn thịnh nộ của thành chủ

Chương 47: Cơn thịnh nộ của thành chủ

Lương Lập Đông trở lại thôn khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Bất kể lũ trẻ hay người lớn đều lo lắng Lương Lập Đông đi rồi không trở về nữa, không phải vì Lương Lập Đông nợ bọn họ cái gì… Dạy vài chục đứa trẻ học chữ, dạy chúng đạo lý, học phí của những thứ này đừng nói xây một thần điện, cho dù xây ba thần điện cũng không đủ; nhưng nếu Lương Lập Đông đi khỏi làng, bọn nhỏ muốn tìm thầy giáo, thôn dân muốn có thần điện đều rất khó. Thôn này được xây dựng đã vài trăm năm, vài trăm năm đó cũng chỉ có một cơ hội này, nếu mất đi không biết thôn dân sẽ phiền muộn thêm mấy chục năm nữa.

Trở lại căn nhà cỏ của mình, Lương Lập Đông cùng Jeanne d’Arc ngủ thẳng tới ngày thứ hai. Tuy mấy ngày vừa rồi hắn vẫn ngồi trong nhà trọ, không ra ngoài, nhưng thực tế tinh thần lại rất mệt mỏi. Vì vậy để kế hoạch của mình được thành công, tinh thần của hắn vẫn căng như dây đàn. Mọi chuyện cũng xảy ra như hắn nói, kế hoạch nào cũng không thể đảm bảo hoàn hảo 100%, kế sách có tinh vi đến đâu muốn thành công cũng cần vận may nhất định. May mắn cho Lương Lập Đông, kế hoạch rất thuận lợi, vì vậy giờ hắn mới có thể ngủ thoải mái như vậy.

Hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện bên ngoài đặt rất nhiều thức ăn còn mới, giờ đang mùa xuân, phần lớn thực vật còn chưa sinh trưởng đến mức ăn được, vì vậy ngoài cửa xếp đầy các loại thịt như thịt thỏ, thịt bò, thịt dê…

Lương Lập Đông trở lại phòng, lay Jeanne trên giường dậy cười nói: “Tối qua mi chẳng cảnh giác tí nào, nếu trước có người đặt đồ ngoài cửa mi đã sớm tỉnh rồi. Ta tưởng mấy hôm nay ta mệt mỏi nhất, không ngờ mi còn mệt hơn ta.”

Lương Lập Đông mỉm cười, làm một bữa sáng phong phú cho mình và Jeanne sau đó hắn ra bờ sông dạy lũ trẻ.

Mười mấy ngày không gặp, ánh mắt bọn nhỏ càng lộ vẻ khao khát. Bọn nhỏ đã quen ngày ngày học kiến thức mới, đột nhiên lại bị gián đoạn mười mấy ngày, cảm giác trống trải mất mát đó rất khó chịu.

Dạy bọn trẻ theo thông lệ hơn một tiếng, hắn gọi Belin và Kayle tới. Tới sau núi,Lương Lập Đông bảo hai người thể hiện thành quả tập luyện mười mấy ngày vừa rồi. Belin giờ có thể nhìn bất cứ thứ gì không hề nháy mắt, ý chí có tăng trưởng, tiếp tới là rèn luyện cấp cao hơn, thiền.

Thiền là kỹ xảo mà cả ma pháp sư và mục sư đều phải học nhưng thuật sĩ lại không. Thuật sĩ thi pháp phần nhiều dùng bản năng chứ không phải tri thức, cũng không phải ý chí, hơn nữa ma pháp của thuật sĩ hiệu quả cao hơn. Nghe thì có vẻ thuật sĩ lợi hại hơn nhưng trên thực tế thuật sĩ chịu hạn chế rất nhiều, dẫu sao ma pháp của thuật sĩ bị giới hạn trong huyết thống, chỉ có vài loại ma pháp. Để gia tăng thủ đoạn tác chiến của mình, phần lớn các thuật sĩ đều học tập thêm kỹ xảo chiến đấu như dùng nỏ, chế tạo cuộn sách.

Thần duệ quý tộc thật ra cũng như vậy, chỉ có điều do đặc tính của nghề nghiệp, Lương Lập Đông có thể học tập kiếm thuật cận chiến tương đối khá, hơn nữa hắn còn có sở trường ‘chế tạo cuộn sách’ khiến thủ đoạn tác chiến của hắn tăng nhiều. Huống hồ ma pháp Giá Vụ rất lợi hại, Lương Lập Đông gần đây có thể ‘cày quái’ hơn cấp, còn có thể dùng ít địch nhiều, tất cả đều nhờ công của kỹ năng này.

Mặc dù thuật sĩ không cần biết ‘thiền’ nhưng Lương Lập Đông cũng hiểu cách rèn luyện sở trường này. Hắn quay sang Belin nói: “Giờ thầy sẽ dạy con cách thiền. Đầu tiên con ngồi xuống khoanh chân vào, tư thế không quan trọng, thật ra có nằm cùng được, nhưng nằm dễ ngủ lắm. Vì thế tư thế thiền thường là ngồi khoanh chân, như vậy dễ hơn cho người mới bắt đầu.”

Belin theo lời ngồi xuống, nhắm mắt lại. Lương Lập Đông ngưng tụ một điểm sáng trắng sau đó điểm lên trán cô bé rồi hỏi: “Trong ý thức con có nhìn thấy một điểm sáng trắng không?”

Belin gật đầu.

Lương Lập Đông thu ngón tay lại: “Giờ con còn thấy ánh sáng trắng không?”

Beata nhắm mắt lắc đầu. Lương Lập Đông nói: “Vậy là được, tiếp theo con nghĩ trong ý thức mình có một luồng sáng trắng, cái khác không cần nghĩ. Giờ bắt đầu thử xem.”

Belin ngồi khoanh chân gật đầu.

Sau đó Lương Lập Đông đưa mắt sang phía Kayle đang nôn nóng khó nhịn nổi cười nói: “Năm tháng rồi, để thầy xem xem con luyện đâm ra sao rồi. Con tập cho thầy xem nào.”

Kayle cầm kiếm gỗ huấn luyện, đâm thẳng sang bên. Chiêu kiếm này cậu dùng hết sức lực bản thân, kiếm gỗ đâm ra rất nhanh, không khí vang lên tiếng viu. Khi kiếm thế của Kayle đâm hết, tuy cậu dùng hết sức nhưng mũi kiếm vẫn rất ổn định, đứng im giữa không trung, không hề lay động.

“Được không thưa thầy.” Kayle cũng không nắm chắc.

Lương Lập Đông hơi nhíu mày, không phải Kayle dùng kiếm không tốt, mà là quá tốt. Cậu trai mới tập đâm có năm tháng ngắn ngủi đã có chút phong độ mơ hồ của cao thủ kiếm thuật. Bình thường không thể như vậy được, trừ phi… Lương Lập Đông nghĩ tới một khả năng, hắn mở bảng giới thiệu nhân vật trong tầm mắt mình, hơi ngạc nhiên.

Họ tên: Kayle - Reed (LV1)

Chủng tộc: Nhân loại

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 15

Nghề nghiệp: ? ? ?

Quả thế! Lương Lập Đông nhìn bảng số liệu, bỗng cảm thán. Trong trò chơi NPC muốn khai mở nghề nghiệp cần huấn luyện rất nghiêm ngặt, sau khi nắm giữ một sở trường chiến đấu mới lột xác về bản chất. Ví dụ như Belin, cô bé cũng huấn luyện năm tháng nhưng vẫn chỉ là người bình thường.

Kayle thấy nửa ngày rồi Lương Lập Đông không nói một lời, trong lòng thấp thỏm bèn nhỏ giọng hỏi: “Thưa thầy, con luyện kiếm như vậy có được không?”

Lương Lập Đông thở phào một cái: “Tuy thầy không tin có thiên tài, nhưng lần này không thể không nói. Kayle, con quả thực rất giỏi. Chẳng trách tên lính đánh thuê dạy con một bộ kiếm thuật nửa vời con cũng luyện được chút trình độ. Giờ tập kiếm thuật chính thống con tiến bộ rất nhanh!”

Nghe thầy khen ngợi, Kayle toét miệng cười. Lương Lập Đông nói tiếp: “Đừng vội vui mừng, còn một chuyện rất quan trọng thầy cần nói với con. Tuy không biết vì sao nhưng giờ con đã có nghề nghiệp. Kiếm thuật của con tăng nhanh như vậy thầy nghĩ chắc con đã có sở trường kiếm thuật.”

Ngây ra một lúc, nụ cười của Kayle càng nở to hơn, cuối cùng cậu nhảy bật lên, hô ầm lên vui mừng, giang hai tay chạy khắp bãi cỏ. m thanh này khiến Belin đang ngồi thiền cũng phải cau mày.

“Thầy ơi, thật không ạ? Thật không ạ?” Gương mặt anh tuấn của Kayle toát lên vẻ vui mừng khó lòng tin nổi.

Lương Lập Đông hiểu tâm tình của cậu, cũng không thấy phiền, chỉ nói: “Con có thể dùng kiếm gỗ chém lên cây xem, nếu cắt đứt cây như thầy là rõ.”

Kayle nghe vậy lập tức sang bên cạnh, tập trung nửa giây rồi đâm thẳng tới, nửa thân kiếm xuyên thủng thân cây còn bản thân thanh kiếm lại không hề hư hao chút nào. Cậu vẫn không tin nổi, kiểm tra lại thanh kiếm gỗ của mình, xác nhận không bị hư hại mới hài lòng toét miệng cười không thôi.

Khai mở nghề nghiệp là mong ước của phần lớn NPC, điều này đồng nghĩa với một lối thoát khác mở ra trước mắt. Nhưng Lương Lập Đông hiểu không muốn có nghề nghiệp không phải vì tìm lối thoát, không phải vì cuộc sống mà là vì mơ ước, mơ ước ra ngoài du lịch. Đây là giấc mơ, cũng là động lực thuần tuý nhất. Trong thế giới đầy nguy hiểm này, rất ít người mơ ước, thế nhưng người có ước mơ như vậy càng dễ bị thế giới vùi dập.

Lương Lập Đông đang muốn nhắc Kayle một số quy định bất thành văn của giới nghề nghiệp, đúng lúc này một đứa bé chạy tới nói với hắn: “Thưa thầy, ngoài cửa thôn có một quý tộc tới tìm thầy. Ông ấy tự xưng là thành chủ!”

“Đến rồi!”

Lương Lập Đông cười thầm trong lòng, để Belin tiếp tục học thiền, còn mình đi tới cửa thôn. Vừa tới nơi hắn lập tức thấy gương mặt đen như đáy nồi của thành chủ cùng hơn trăm kỵ binh phía sau.

Nửa phút sau, hai người ngồi trong gian nhà cỏ, thành chủ nổi giận mắng: “Beata các hạ, ta tự thấy không đắc tội ngài, sao ngài lại làm hại ta như vậy?”

“Sao ta lại làm hại ngươi?” Lương Lập Đông hỏi ngược lại.

“Hôm qua ta phát hiện thi thể Ackerman trong mỏ vàng, đây chắc là tác phẩm của ngươi đúng không?” Uther tức giận đập tay xuống bàn, cái bàn gỗ vốn mỏng manh lập tức nát bấy, hắn mắng: “Thằng nhóc nhà ngươi đắc tội với thần điện sinh mệnh lại dẫn chuyện này tới trên đầu ta. Ngươi tính toán giỏi lắm, tưởng Uther ta không biết giết người hay không dám giết người?”

“Đương nhiên ta biết ngươi biết giết người rồi. Chắc sáu mục sư thần điện sinh mệnh cũng bị ngươi giết rồi.” Lương Lập Đông cười ha hả, coi cơn giận của thành chủ như không: “Có điều cái chết của Ackerman thật sự không liên quan đến ta, huống hồ thành chủ ngươi giết sáu mục sư của thần điện mục sư, có thêm một Ackerman cũng chẳng phải là nhiều, việc gì phải nổi giận!”

“Cái chết của Ackerman thật sự không liên quan đến ngươi?”

Lương Lập Đông nói như chém đinh chặt sắt: “Không liên quan!”

“Được lắm! Vậy một phần rưỡi tiền lời từ mỏ vàng từ nay cũng không liên quan đến ngươi!” Uther đứng lên định đi khỏi.

Lương Lập Đông chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao?”

“Ta không muốn hợp tác với một tên lừa đảo.” Uther sắc mặt nhạo báng.

Lương Lập Đông mỉm cười: “Ta là tên lừa đảo? Bản đồ kho báu của ta là giả? Hay khế ước chúng ta ký là giả? Trên khế ước đã ghi rõ rồi, ta cung cấp tin tức, ngươi cung cấp nhân lực. Lợi ích ngươi đã chiếm phần hơn rồi còn không vừa lòng, lấy cớ nuốt cả phần của ta. Uther nhà ngươi biết giết người, thế nhưng… Ngươi tưởng Beata ta không biết giết người hay không dám giết người?”

Hai mắt Uther híp lại, ánh mắt lấp loáng ý lạnh, hắn không ngờ tới lúc này rồi mà Lương Lập Đông còn dám cứng rắn: “Ngươi dám uy hiếp ta? Ngươi có biết giờ ta chỉ cần giơ tay ra là giết chết ngươi hay không? Cho dù không làm được nhưng bên ngoài còn hơn 100 kỵ binh, ngươi có thể thử đến giết ta xem! Thử xem ma pháp của ngươi lợi hại hay người của ta nhiều.”

“Không cần thiết!” Lương Lập Đông chỉ lòng đất: “Nơi ngươi đang đứng thật ra đã bị ta bố trí ma pháp trận, chỉ cần ta bị thương tổn nơi này sẽ ‘ầm’ một tiếng nổ tung. Huống hồ ngươi nghĩ ta không có năng lực cận chiến ư? Uther, mấy tháng trước ngươi đã bị một lần ‘thông minh quá bị thông minh hại’ giờ lại muốn mình thông minh ư. Một phần rưỡi lợi ích này ngươi nhất định phải giao cho ta không thiếu một đồng, bằng không đừng trách ta không khách khí. Ngươi tưởng sau lưng ta không có ai chắc?”

Lương Lập Đông sắc mặt lạnh như băng đá vạn năm. Thiên phú ‘khí chất quý tộc’ khởi động, khí thế như ngọn núi ép về phía đối phương.

Uther càng lúc càng tức giận, nửa năm trước hắn lật đổ Unluck, toàn thành Đông Phong không ai dám nói chuyện với hắn như vậy nữa. Lần này hắn tới Reed quả thực có ý định đem người tới hỏi tội Beata, nhưng mặt khác cũng muốn nhân cơ hội này nuốt luôn phần của Beata. Chỉ có điều hắn không ngờ hắn đến đã đủ cứng rắn, đối phương đáp lại còn cứng rắn hơn.

Hắn rất muốn giết chết Beata ngay hiện giờ, một phần rưỡi lợi nhuận quả thật quá lớn, lớn tới mức hắn muốn giết bất cứ ai. Thế nhưng vấn đề là đối phương khiến hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, nửa năm trước hắn không phát hiện người thanh niên này đáng sợ đến vậy, điều này khiến hắn không dám manh động.

“Hừ, nể mặt ngươi là thầy của Kayle, con rể tương lai của ta, ta không giết ngươi. Lần này bỏ qua, nếu lần sau ngươi dám lừa ta, ta sẽ giết ngươi.” Uther đứng dậy vội vàng bỏ đi. Hắn tin dưới lòng đất có ma pháp trận thật. Sau khi ra ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm, cùng kỵ binh nhanh chóng bỏ đi.

“Hừ, dám chửi nhau với ta?” Lương Lập Đông nhìn bóng lưng Uther, khinh thường: “Trong trò chơi ta dám chỉ thẳng mặt bán thần mắng ả là con điếm, sợ gì một thành chủ? Tưởng ta không biết ý đồ của ngươi chắc, tên lừa đảo, gắp lửa bỏ tay người gì gì đều là giả. Đơn giản ngươi định làm khó dễ nuốt luôn phần của ta mà thôi!”

Jeanne ở bên cạnh hỏi: “Nếu ngài đã không thích tiền vậy sao không trả phần lợi nhuận mỏ vàng cho hắn, cần gì đắc tội một thành chủ?”

“Uther đầu tiên là quý tộc, thứ đến mới là quân nhân!” Lương Lập Đông đáp: “Ta hiểu tương đối rõ về đám quý tộc này, bọn chúng chỉ là đám lang sói chỉ dám bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh. Bọn chúng sẽ nghĩ cách giành giật càng nhiều lợi ích từ người ngươi, sau đó nuốt sạch cả da lẫn xương của ngươi. Muốn đối phó với đám quý tộc này, cách tốt nhất là ương ngạnh hơn chúng. Nếu vừa rồi ta làm theo lời hắn, không tới mười phút sau hắn sẽ huy động đám kỵ binh ngoài thôn giết chết chúng ta. Đương nhiên không hẳn hắn đã giết được chúng ta, nhưng bị người ta ức hiếp như vậy cũng rất khó chịu.”

Lương Lập Đông nghe tiếng vó kỵ binh đi xa dần, tiếp tục nói: “Uther là một người cha tốt, một thành chủ tốt, cũng là một quý tộc giảo hoạt xứng chức. Ta rất tôn trọng câu nói, đã vay sớm muộn gì cũng phải trả. Nửa năm trước chuyện của không hắn dám kéo chúng ta vào, suýt nữa hại chết hai chúng ta, giờ ta cũng dám dẫn hoạ tới đầu hắn, còn muốn moi tiền trong miệng hắn nữa đấy. Trước đây ta bị NPC quý tộc ức hiếp phát thảm lên rồi, giờ còn muốn dùng thủ đoạn với ta? Nghĩ tám năm trong trò chơi của ta là uổng phí ư?”

Jeanne nghiêng đầu: “Sao tôi không hiểu đoạn sau ngài nói gì nhỉ? NPC là cái gì, tám năm trong trò chơi là sao?”

35

0

6 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.