TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Đứa quê mùa đến từ nông thôn

Ở ngay cửa lối vào, một chiếc xe từ từ hạ xuống cửa kính xuống. Một người đàn ông thò đầu ra: "Cô Lý Càn Thiền?"

Giọng nói giống hệt như trong điện thoại, chắc anh ta chính là trợ lý của Lý Trạch Sơn. Trợ lý tổng giám đốc xuống xe, Lý Càn Thiền mới phát hiện trên ghế phụ phía trước còn có một người phụ nữ đang ngồi. Cô ta liếc mắt nhìn cô, chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ khinh miệt.

[Chẳng lẽ đây là người phụ nữ mà Lý Trạch Sơn đã bỏ vợ bỏ con, sau này cưới ở thành phố lớn sao?]

Nhưng ngay sau đó, Lý Càn Thiền biết mình đã nghĩ sai rồi.

"Đây là cô Trần Vân, là chị gái của phu nhân Tổng giám đốc Lý, Trần Nhược."

Trần Vân nở nụ cười đầy mỉa mai: "Đừng vội gọi tôi là dì, cô tốt nhất nên gọi tôi là cô Trần. Tôi đến để dạy cô lễ nghi quý tộc, tránh việc cô lại làm trò cười khi tham gia những dịp quan trọng khiến gia đình chúng tôi mất mặt. Việc này không nên chậm trễ, mau cất hành lý cho gọn đi, chúng ta bây giờ sẽ đến thẳng học viện huấn luyện."

Lý Càn Thiền: "Đi ngay bây giờ luôn? Chúng ta không về nhà sao?"

Trần Vân: "Thời gian là tiền bạc, phải nhanh chóng tẩy sạch cái mùi quê mùa trên người cô đi. Cô không được ai dạy dỗ, vậy thì để tôi làm. Khỏi phải sau này ra ngoài bị người ta chê là cô không có gia giáo."

Trợ lý tổng giám đốc đứng bên ngoài nháy mắt mấy cái tỏ vẻ bất lực. Anh ta vừa định lên tiếng nói vài lời để xoa dịu tình hình thì thấy một bóng người chậm rãi đi tới phía sau lưng Lý Càn Thiền. Anh ta lập tức khựng lại, thoáng sững sờ.

Lý Càn Thiền lại không hề nhận ra điều gì, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này. Cái người gọi là cô Trần này xem ra đúng là đến không có ý tốt gì, cũng không biết có phải là do mẹ kế chỉ thị hay không. Tuy nhiên, vì bà ta có thể thể hiện thái độ như vậy, chắc hẳn tình cảm giữa Lý Trạch Sơn và Trần Nhược rất tốt. Trần Vân chắc cũng nghĩ rằng, trong lòng Lý Trạch Sơn đứa con gái ruột như cô không hề có trọng lượng bằng Trần Nhược. Lý Trạch Sơn sẽ không quan tâm cô có bị oan ức hay không nên mới dám thản nhiên lấn át cô như vậy.

Lý Càn Thiền: "Xin lỗi vì nói thẳng, nếu tôi thực sự học lễ nghi từ cô, thì có lẽ tôi mới thực sự cực kỳ mất mặt trong các buổi dạ tiệc."

Sắc mặt Trần Vân lập tức khó coi: "Cô vừa nói gì, cái con quê mùa đến từ nông thôn này!"

4

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.