TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Một chút dịu dàng

Cuối cùng cũng hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, Lý Càn Thiền thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Ban đầu tưởng hôm nay chỉ đến thế thôi, nhưng Giang Tĩnh Thủy lại càng thêm "ma quỷ" hơn cô tưởng.

"Chờ một chút, tôi còn chuẩn bị cho cô một ít bài tập và ghi chú. Nhớ về nhà học hành tử tế."

Lý Càn Thiền: "..."

[Ô.]

"Được rồi.”

Giang Tĩnh Thủy nhìn vẻ ủ rũ, sa sút của Lý Càn Thiền mà cảm thấy có chút buồn cười: "Sao? Không muốn làm?"

Lý Càn Thiền phồng má, suy nghĩ kỹ lưỡng một lát rồi trả lời: "Mặc dù hơi mệt, nhưng vẫn phải làm."

Giang Tĩnh Thủy: "Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về."

Lý Càn Thiền: "À, anh có thể bảo tài xế đưa tôi đến cách nhà khoảng một trăm mét không? Tôi tạm thời không muốn họ biết tôi đến tìm anh. Nếu để cho bọn họ biết, có thể sẽ càng thêm cảm thấy mối quan hệ của tôi và anh ràng buộc chặt chẽ. Sau này sẽ rất khó để hủy hôn ước."

"Lý Càn Thiền." Giọng Giang Tĩnh Thủy trong trẻo, anh dường như đắn đo một lát rồi mới nói: "Cô thật sự không muốn kết hôn với Giang Mộ Tinh chút nào sao?"

Lý Càn Thiền không nhận ra sự bất thường khi đối phương gọi thẳng ba chữ Giang Mộ Tinh này. Cô chỉ đáp: "Hôn ước giữa chúng ta chẳng qua là do trùng hợp một cách bất ngờ mà thành. Chúng ta không những không có chút tình cảm nào, mà còn có sự khác biệt lớn về thân phận. Anh chắc cũng không muốn kết hôn với tôi đâu?"

Giang Tĩnh Thủy rũ mắt. Sau mấy ngày tiếp xúc, anh phát hiện bóng đèn nhỏ này có một ưu điểm rất rõ ràng. Cô nhìn nhận mọi chuyện rất rõ ràng, nhận thấy sự kỳ thị ẩn chứa dưới sự khác biệt giai cấp. Nhưng cô lại rất bình thản đối mặt với nó, không bao giờ tự ti hay hối hận.

Lý Càn Thiền chớp đôi mắt mèo lanh lợi: "Cho nên, những gì tôi nói trước đây thật lòng đấy. Tôi hy vọng anh có thể tìm được định mệnh của đời mình. Tôi không phải đối thủ của anh, mà sẽ là đồng đội trung thành nhất của anh!"

Giang Tĩnh Thủy chỉ đáp: "Trời tối rồi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về."

Lý Càn Thiền không hề nóng nảy chỉ ngoan ngoãn lên xe nhà họ Giang. Cô không để ý rằng chiếc vòng hoa mà cô đội cho bức tượng mèo lúc đến đã biến mất.

Đến ngày hôm sau đi học, Lý Càn Thiền nhìn thấy mấy tờ bài kiểm tra mà mình đã làm hôm qua.

[Mấy dấu X đỏ chói thật sự chói mắt cô, huhuhu.]

Giang Tĩnh Thủy lần lượt nhận xét bài kiểm tra của cô: "...Còn về môn Toán, đó là môn cô làm tốt nhất."

Thấy Lý Càn Thiền vẫn còn đang trong trạng thái "tắt đèn", Giang Tĩnh Thủy thong thả bổ sung: "Ngay cả khi không so sánh ngang hàng, dựa theo tình hình các năm trước, so với các bạn cùng khóa cũng là không tệ."

Mắt Lý Càn Thiền sáng bừng: "Nhưng thật ra là, lúc tôi học lớp định hướng, tôi dành nhiều thời gian và công sức nhất cho môn Toán."

Bởi vì nữ chính Lạc Gia Thư dường như đặc biệt yêu thích môn Toán, đôi khi cô tìm cách bắt chuyện với Lạc Gia Thư đều lấy Toán làm điểm khởi đầu nên vô thức đã dành nhiều tâm tư cho môn học này.

[Ồ, vậy ra, chỉ cần dành thêm chút sức lực. Các môn khác của mình cũng sẽ dần cải thiện thôi nhỉ.]

Lý Càn Thiền tự cổ vũ cho bản thân mình, trong nháy mắt lập tức “hồi máu” sống lại.

Giang Tĩnh Thủy nhìn thấy sự thay đổi của Lý Càn Thiền. Anh thầm nghĩ cô bé này thật dễ hiểu, và cũng dễ dỗ dành nữa. Anh không hề nhận ra rằng, khuôn mặt vốn lạnh lùng của mình đã nhuốm thêm một chút dịu dàng.

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.