0 chữ
Chương 34
Chương 34: Sói đội lốt người
EDIT: HẠ
Trong trận đối đầu trên bản đồ "Tòa Nhà Chọc Trời" này, Hạ Lê biểu hiện chẳng khác gì một tay mơ.
Như ruồi nhặng không đầu không ngừng chạy loạn.
—— [Tùy Tùy Tiện Tiện] sử dụng [MSG – Cực Quang] bắn một phát nổ đầu [Hạ Thiên Hạ]!
Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng hạ gục cô, còn không quên đánh giá một câu: “Cô bị lạc đường hả? Có cần tôi bật định vị giúp không?”
Hạ Lê lập tức rụt tay về, nhanh chóng lui sang một bên.
Không phải cô bị lạc đường, chỉ là cô quá căng thẳng, cho nên di chuyển có hơi “Hỗn loạn” một chút mà thôi….
Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Đường Khải, Tứ Oa cũng tự giác đi vào chỗ.
Đường Khải là một tuyển thủ khá bình tĩnh, làm lính trinh sát, cậu ta quen thuộc với tất cả các bản đồ, kỹ xảo di chuyển vị trí cũng tốt hơn những người khác.
Thiếu niên sắc mặt nghiêm túc, tay cầm dao găm di chuyển liên tục, cố gắng tìm cách đối đầu với Giang Thiệu Vũ.
Nhưng mà, ngay cả lính trinh sát hàng đầu trong nước như Diệp Khinh Danh cũng không đánh lại Giang Thiệu Vũ, thì Đường Khải có trình độ kém hơn Diệp Khinh Danh căn bản không phải đối thủ của anh.
Dù cậu ta có cố gắng đi đường vòng, cuối cùng cũng chỉ là tốn công vô ích.
Giang Thiệu Vũ không hề khách khí nói: “Lối chơi dựa vào cảm giác, có thể tìm được đối thủ hay không, hoàn toàn dựa vào duyên phận?”
Đường Khải: “…..”
Dù sao tất cả mọi người đều đã bị người này độc miệng bình luận, có thêm cậu ta cũng chẳng sao!
Đường Khải mặt đỏ bừng rời khỏi ghế.
Lục Hưng Vân vội vàng đi lên ngồi vào chỗ, giống như đang xếp hàng chờ xử tử.
Giang Thiệu Vũ cong môi: “Rất tự giác đó chứ.”
Lục Hưng Vân ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Xin Wing Thần chỉ giáo, tôi là fans của anh.”
Giang Thiệu Vũ: “Ồ. Vậy đánh xong trận này, có khi cậu lại quay xe thành anti fan luôn đấy.”
Lục Hưng Vân: “…..”
Giang Thiệu Vũ hành Lục Hưng Vân không chút nương tay.
Lần trước khi thi đấu trong bản đồ “Sâu trong rừng rậm”, hai người đều sử dụng súng tự động, Lục Hưng Vân thiếu chút nữa đã có thể gϊếŧ ngược Tùy Tùy Tiện Tiện. Nhưng hôm nay, trong tấm bản đồ “Tòa Nhà Chọc Trời” này, cậu ta thậm chí còn không có cơ hội tiếp cận đối phương.
Cậu ta căn bản không nhìn thấy vị trí của đối phương.
Súng bắn tỉa có tầm bắn hơn 1000 mét, còn súng tự động của cậu ta chỉ có tầm bắn 200 mét, cậu ta chỉ kéo dài được 3 phút, còn chưa kịp tới gần, đã bị Giang Thiệu Vũ nắm được cơ hội, bắn một phát nổ đầu!
Mặt mũi Lục Hưng Vân trắng bệch, vốn muốn thể hiện thật tốt trước mặt huấn luyện viên mới, kết quả cũng chỉ là xếp hàng chờ lên thớt.
Đám người bọn họ đúng là đi lên để diễn hài!
Lục Hưng Vân đưa đầu người xong, những người khác hơi thở phào nhẹ nhõm.
Lại một lần Penta kill nữa!
Lần này đã là lần thứ hai bọn họ bị diệt sạch, cho nên đi lên chịu chết cũng vô cùng thuần thục.
Chỉ là, lần trước khi bị hành, giữa hai bên còn cách một màn hình máy tính, bọn họ vẫn có thể than thở với nhau rằng: “Tên này bật hack đúng không” và “Chẳng lẽ người này là tuyển chủ chuyên nghiệp nước ngoài”.
Mà hiện tại, bọn họ tự hiểu không dám hé răng .
Bại bởi Wing Thần, đơn giản là vì bọn họ quá phế.
Huấn luyện viên Giang gọi bọn họ là “Tiểu đội anh em Hồ Lô” cũng không sai, quả thật họ chính là một đám anh em Hồ Lô ngốc nghếch!
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét một lượt khắp phòng.
Đội tuyển quốc gia có 11 người, anh đã hành được 7 người.
4 người còn lại, một người là Lão Lâm, đội trưởng đội tuyển quốc gia, một người là học trò cưng của chủ tịch Tề, tay súng bắn tỉa khác của đội quốc gia – Lưu Thiếu Châu. Hai người còn lại, đều là lính chữa bệnh, lần lượt là Chương Việt và Minh Khê.
Hành lính chữa bệnh cũng không có ý nghĩa, lão Lâm và Tiểu Lưu hả, vẫn nên chừa cho bọn họ một chút mặt mũi.
Thấy ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo về phía chính mình, lão Lâm vừa muốn đi lên PK, Giang Thiệu Vũ đột nhiên đứng lên, lạnh nhạt nói: “Thực lực cá nhân của các cậu thật sự quá phế, bị dân mạng chửi cũng không oan. Đặc biệt là người nào đó, thua giải thế giới xong liền chạy về online game, cố tình vào rank thấp để hành gà?”
“Thân là tuyển thủ đội tuyển quốc gia, thua thi đấu, không biết nỗ lực gia tăng thực lực bản thân, không biết cố gắng huấn luyện, không tổng kết kinh nghiệm, chỉ biết bắt nạt người qua đường để tìm lại tự tin?”
“Các cậu có biết xấu hổ không hả?”
Năm người mới từng “Đi hành gà lại bị gà hành ngược” cúi gằm mặt, không dám hé răng.
Huấn luyện viên mắng không sai.
Bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp! Là người đã được tuyển chọn kỹ càng mới có thể vào đội tuyển quốc gia!
Vào trò chơi hành mấy người chơi ở phân khúc 2000 điểm thì có bản lĩnh gì mà khoe khoang? Đánh không lại còn kéo bè kéo lũ đi bắt nạt người khác, bọn họ còn biết xấu hổ không?
Việc này chẳng khác nào một đội bóng rổ chuyên nghiệp vừa thua giải đã lập tức chạy về hành mấy đứa học sinh tiểu học.
Còn bị huấn luyện viên bắt được ngay tại hiện trường.
Mạc Hàm Thiên tái mặt, hốc mắt ầng ậng nước, hối hận, tự trách, áy náy… Cảm xúc phức tạp không ngừng đánh vào trong óc, hắn hận không thể đào một cái hố để chôn sống chính mình.
Thời Tiểu Bân cũng rũ đầu không dám nói lời nào, cậu ta vốn là người không có chủ kiến, Mạc ca rủ cậu ta đi hành gà, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, còn nói đối phương rất bất lịch sự? Tuyển thủ đội tuyển quốc gia bọn họ vào trò chơi hành gà thì rất lịch sự sao?
Hạ Lê, Đường Khải và Lục Hưng Vân cũng là sắc mặt khó coi, từng người đều cúi thấp đầu, hận không thể dán lên trên ngực.
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Mỗi người viết một bản kiểm điểm 1000 chữ, nộp trước 9 giờ tối mai.”
Năm người: “……”
Diệp Khinh Danh đứng ở một bên suýt nữa đã cười ra tiếng.
Ha ha, huấn luyện viên mới vừa nhậm chức ngày đầu tiên đã mắng mấy đứa nhóc tới mức khóc luôn.
Đội tuyển quốc gia sắp có thêm 6 bản kiểm điểm, thật không hổ danh là Vũ Thần hung tàn.
Ngay lúc mọi người cho rằng, vị huấn luyện viên này đã đủ tàn nhẫn rồi.
Giang Thiệu Vũ đột nhiên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Dọn dẹp mấy suy nghĩ lung tung đi, chuẩn bị đánh một trận đấu luyện. Thực lực cá nhân của các cậu đã không còn gì để xem, giờ tôi muốn xem khả năng phối hợp đoàn đội của các cậu.”
Mọi người: “????”
Đấu, đấu luyện?!
Trước đây nếu muốn đánh huấn luyện, huấn luyện viên đều sẽ thông báo trước một ngày để mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Nào có ai vừa hành bọn họ sấp mặt xong, không cho một chút thời gian điều chỉnh nào đã lập tức bắt bọn họ đi đấu huấn luyện?
Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc, gọi tên từng người:
“Đội 1, Thời Tiểu Bân xung phong, Hạ Lê đột kích, Diệp Khinh Danh trinh sát, bắn tỉa Lưu Thiếu Châu, lính chữa bệnh Chương Việt.”
“Đội 2, Lục Hưng Vân xung phong, Chu Dật Nhiên đột Kích, Đường Khải trinh sát, Mạc Hàm Thiên bắn tỉa, Minh Khê lính chữa bệnh.”
“Bản đồ độ khó năm sao, Căn Cứ Hải Tặc.”
“Lão Lâm tạo phòng đấu kéo người vào, tôi làm trọng tài.”
Đám người tập thể ngốc.
Chẳng lẽ đây chính là “Chế độ huấn luyện ma quỷ” trong truyền thuyết?!
Trước tiên đánh nát tâm lý của mọi người, mắng bọn họ đến hoài nghi nhân sinh, sau đó kéo vào chiến trường, lập tức thi đấu, chọn một tấm bản đồ khó nhất game?
Huấn luyện viên Giang…. Ngài chắc chắn là sói đội lốt người!
Trong trận đối đầu trên bản đồ "Tòa Nhà Chọc Trời" này, Hạ Lê biểu hiện chẳng khác gì một tay mơ.
Như ruồi nhặng không đầu không ngừng chạy loạn.
—— [Tùy Tùy Tiện Tiện] sử dụng [MSG – Cực Quang] bắn một phát nổ đầu [Hạ Thiên Hạ]!
Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng hạ gục cô, còn không quên đánh giá một câu: “Cô bị lạc đường hả? Có cần tôi bật định vị giúp không?”
Hạ Lê lập tức rụt tay về, nhanh chóng lui sang một bên.
Không phải cô bị lạc đường, chỉ là cô quá căng thẳng, cho nên di chuyển có hơi “Hỗn loạn” một chút mà thôi….
Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Đường Khải, Tứ Oa cũng tự giác đi vào chỗ.
Đường Khải là một tuyển thủ khá bình tĩnh, làm lính trinh sát, cậu ta quen thuộc với tất cả các bản đồ, kỹ xảo di chuyển vị trí cũng tốt hơn những người khác.
Nhưng mà, ngay cả lính trinh sát hàng đầu trong nước như Diệp Khinh Danh cũng không đánh lại Giang Thiệu Vũ, thì Đường Khải có trình độ kém hơn Diệp Khinh Danh căn bản không phải đối thủ của anh.
Dù cậu ta có cố gắng đi đường vòng, cuối cùng cũng chỉ là tốn công vô ích.
Giang Thiệu Vũ không hề khách khí nói: “Lối chơi dựa vào cảm giác, có thể tìm được đối thủ hay không, hoàn toàn dựa vào duyên phận?”
Đường Khải: “…..”
Dù sao tất cả mọi người đều đã bị người này độc miệng bình luận, có thêm cậu ta cũng chẳng sao!
Đường Khải mặt đỏ bừng rời khỏi ghế.
Lục Hưng Vân vội vàng đi lên ngồi vào chỗ, giống như đang xếp hàng chờ xử tử.
Giang Thiệu Vũ cong môi: “Rất tự giác đó chứ.”
Giang Thiệu Vũ: “Ồ. Vậy đánh xong trận này, có khi cậu lại quay xe thành anti fan luôn đấy.”
Lục Hưng Vân: “…..”
Giang Thiệu Vũ hành Lục Hưng Vân không chút nương tay.
Lần trước khi thi đấu trong bản đồ “Sâu trong rừng rậm”, hai người đều sử dụng súng tự động, Lục Hưng Vân thiếu chút nữa đã có thể gϊếŧ ngược Tùy Tùy Tiện Tiện. Nhưng hôm nay, trong tấm bản đồ “Tòa Nhà Chọc Trời” này, cậu ta thậm chí còn không có cơ hội tiếp cận đối phương.
Cậu ta căn bản không nhìn thấy vị trí của đối phương.
Súng bắn tỉa có tầm bắn hơn 1000 mét, còn súng tự động của cậu ta chỉ có tầm bắn 200 mét, cậu ta chỉ kéo dài được 3 phút, còn chưa kịp tới gần, đã bị Giang Thiệu Vũ nắm được cơ hội, bắn một phát nổ đầu!
Đám người bọn họ đúng là đi lên để diễn hài!
Lục Hưng Vân đưa đầu người xong, những người khác hơi thở phào nhẹ nhõm.
Lại một lần Penta kill nữa!
Lần này đã là lần thứ hai bọn họ bị diệt sạch, cho nên đi lên chịu chết cũng vô cùng thuần thục.
Chỉ là, lần trước khi bị hành, giữa hai bên còn cách một màn hình máy tính, bọn họ vẫn có thể than thở với nhau rằng: “Tên này bật hack đúng không” và “Chẳng lẽ người này là tuyển chủ chuyên nghiệp nước ngoài”.
Mà hiện tại, bọn họ tự hiểu không dám hé răng .
Bại bởi Wing Thần, đơn giản là vì bọn họ quá phế.
Huấn luyện viên Giang gọi bọn họ là “Tiểu đội anh em Hồ Lô” cũng không sai, quả thật họ chính là một đám anh em Hồ Lô ngốc nghếch!
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét một lượt khắp phòng.
Đội tuyển quốc gia có 11 người, anh đã hành được 7 người.
4 người còn lại, một người là Lão Lâm, đội trưởng đội tuyển quốc gia, một người là học trò cưng của chủ tịch Tề, tay súng bắn tỉa khác của đội quốc gia – Lưu Thiếu Châu. Hai người còn lại, đều là lính chữa bệnh, lần lượt là Chương Việt và Minh Khê.
Hành lính chữa bệnh cũng không có ý nghĩa, lão Lâm và Tiểu Lưu hả, vẫn nên chừa cho bọn họ một chút mặt mũi.
Thấy ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo về phía chính mình, lão Lâm vừa muốn đi lên PK, Giang Thiệu Vũ đột nhiên đứng lên, lạnh nhạt nói: “Thực lực cá nhân của các cậu thật sự quá phế, bị dân mạng chửi cũng không oan. Đặc biệt là người nào đó, thua giải thế giới xong liền chạy về online game, cố tình vào rank thấp để hành gà?”
“Thân là tuyển thủ đội tuyển quốc gia, thua thi đấu, không biết nỗ lực gia tăng thực lực bản thân, không biết cố gắng huấn luyện, không tổng kết kinh nghiệm, chỉ biết bắt nạt người qua đường để tìm lại tự tin?”
“Các cậu có biết xấu hổ không hả?”
Năm người mới từng “Đi hành gà lại bị gà hành ngược” cúi gằm mặt, không dám hé răng.
Huấn luyện viên mắng không sai.
Bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp! Là người đã được tuyển chọn kỹ càng mới có thể vào đội tuyển quốc gia!
Vào trò chơi hành mấy người chơi ở phân khúc 2000 điểm thì có bản lĩnh gì mà khoe khoang? Đánh không lại còn kéo bè kéo lũ đi bắt nạt người khác, bọn họ còn biết xấu hổ không?
Việc này chẳng khác nào một đội bóng rổ chuyên nghiệp vừa thua giải đã lập tức chạy về hành mấy đứa học sinh tiểu học.
Còn bị huấn luyện viên bắt được ngay tại hiện trường.
Mạc Hàm Thiên tái mặt, hốc mắt ầng ậng nước, hối hận, tự trách, áy náy… Cảm xúc phức tạp không ngừng đánh vào trong óc, hắn hận không thể đào một cái hố để chôn sống chính mình.
Thời Tiểu Bân cũng rũ đầu không dám nói lời nào, cậu ta vốn là người không có chủ kiến, Mạc ca rủ cậu ta đi hành gà, cậu ta cũng không nghĩ nhiều, còn nói đối phương rất bất lịch sự? Tuyển thủ đội tuyển quốc gia bọn họ vào trò chơi hành gà thì rất lịch sự sao?
Hạ Lê, Đường Khải và Lục Hưng Vân cũng là sắc mặt khó coi, từng người đều cúi thấp đầu, hận không thể dán lên trên ngực.
Giang Thiệu Vũ thản nhiên nói: “Mỗi người viết một bản kiểm điểm 1000 chữ, nộp trước 9 giờ tối mai.”
Năm người: “……”
Diệp Khinh Danh đứng ở một bên suýt nữa đã cười ra tiếng.
Ha ha, huấn luyện viên mới vừa nhậm chức ngày đầu tiên đã mắng mấy đứa nhóc tới mức khóc luôn.
Đội tuyển quốc gia sắp có thêm 6 bản kiểm điểm, thật không hổ danh là Vũ Thần hung tàn.
Ngay lúc mọi người cho rằng, vị huấn luyện viên này đã đủ tàn nhẫn rồi.
Giang Thiệu Vũ đột nhiên chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Dọn dẹp mấy suy nghĩ lung tung đi, chuẩn bị đánh một trận đấu luyện. Thực lực cá nhân của các cậu đã không còn gì để xem, giờ tôi muốn xem khả năng phối hợp đoàn đội của các cậu.”
Mọi người: “????”
Đấu, đấu luyện?!
Trước đây nếu muốn đánh huấn luyện, huấn luyện viên đều sẽ thông báo trước một ngày để mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Nào có ai vừa hành bọn họ sấp mặt xong, không cho một chút thời gian điều chỉnh nào đã lập tức bắt bọn họ đi đấu huấn luyện?
Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc, gọi tên từng người:
“Đội 1, Thời Tiểu Bân xung phong, Hạ Lê đột kích, Diệp Khinh Danh trinh sát, bắn tỉa Lưu Thiếu Châu, lính chữa bệnh Chương Việt.”
“Đội 2, Lục Hưng Vân xung phong, Chu Dật Nhiên đột Kích, Đường Khải trinh sát, Mạc Hàm Thiên bắn tỉa, Minh Khê lính chữa bệnh.”
“Bản đồ độ khó năm sao, Căn Cứ Hải Tặc.”
“Lão Lâm tạo phòng đấu kéo người vào, tôi làm trọng tài.”
Đám người tập thể ngốc.
Chẳng lẽ đây chính là “Chế độ huấn luyện ma quỷ” trong truyền thuyết?!
Trước tiên đánh nát tâm lý của mọi người, mắng bọn họ đến hoài nghi nhân sinh, sau đó kéo vào chiến trường, lập tức thi đấu, chọn một tấm bản đồ khó nhất game?
Huấn luyện viên Giang…. Ngài chắc chắn là sói đội lốt người!
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
