Chương 4
Chức Nghiệp Thần Thoại
Chui ra khỏi đống đất đá đè lên,Tiêu Phong cảm thấy cuộc sống thật sự rất bế tắc.Đi làm nhiệm vụ có đôi chút may mắn nhưng giờ thì hắn đang ở dưới một cái hố và không có cách nào để lên trên mặt đất.Nhưng rồi sau đó hắn nhận ra đây không phải là một cái hố mà là một hang động nhỏ dẫn sâu về phía bên trong.
Vừa tiến vào trong động,hắn vừa nói :
“Đệt,sao hôm nay đen thế nhể ? Không biết sẽ có thứ gì trong cái hang động này đây.”
Càng đi thì Tiêu Phong càng bất ngờ.Hang động càng ngày càng to ra và điều đặc biệt là hang động này có những dãy đuốc thẳng tắp dẫn vào sâu bên trong.Cứ nghĩ là hang do npc nào đó trong làng tạo ra,hắn vui mừng tăng tốc.
Chạy mãi thì hắn đã tới một căn phòng,thứ đập vào mắt hắn khi bước vào căn phòng là một lão già đang ngồi trước một thanh kiếm.Tiêu Phong cất tiếng hỏi:
“Dạ,cháu chào ông.”
Ông lão vẫn ngồi xếp bằng và gục mặt xuống như không nghe thấy lời chào của Tiêu Phong.Cảm nhận được điều gì đó khác lạ nên hắn định tiến lại gần.Ngay lúc hắn chuẩn bị chạm vào người ông lão thì một ngọn lửa màu xanh bùng lên bao quanh lên Lão Giả kia khiến Tiêu Phong phải lui về phía sau.Thẩn thể của lão giả biến mất khi ngọn lửa đã tắt,thanh kiếm cắm dưới đất rời khỏi mặt đất và lơ lửng giữa trước mặt Tiêu Phong.Chợt một giọng nói già nua vàng lên:
“Chào chàng trai.có vẻ ta làm cậu sợ rồi.”
Giọng nói khiến Tiêu Phong giật mình xoay người tìm kiếm chủ nhân của nó.Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa:
“Không cần phải tìm lão già này đâu,ta đã chết lâu rồi và bây giờ thứ nói chuyện với cậu chỉ là một mảnh tàn hồn còn sót lại thôi.”
Giờ thì Tiêu Phong đã biết chủ nhân của giọng nói là lão giả bị đốt cháy vừa nãy,hắn liền nhớ về những bộ truyện mà hắn đọc được trên mạng.Chả phải đây là cơ duyên khủng bố của nhân vật chính sao.Hắn đang đau đầu trong việc tìm cách bắt chuyện với vị lão giả kia thì lão chợt nói :
“Ta không còn nhiều thời gian nữa nên sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn.Ta là một con người đã sống một vạn năm trên thế giới này,sau vô số năm tìm hiểu thì ta đã tính toán ra một ngày sẽ có những người ngoại lại tiến nhập nơi đây.Và đó chính là các người – những người chơi !”
Tiêu Phong ngạc nhiên:
“Vậy là ông còn sống ?”
Cái giọng trầm thấp đó lại vang lên:
“Không,ta đã chết lâu rồi,thứ đang nói chuyện với cậu chỉ là một chút linh hồn còn sót lại thôi,làm xong việc cuối cùng thì cũng sẽ tan biến.”
“Vậy công việc cuối cùng ông cần làm là gì ? Nếu có thể thì tôi sẽ giúp.”
Lão giả cười lớn :
“Ha…ha…ha,công việc cuối cùng của ta ư ? Ta sẽ nói ngay bây giờ đây.”
“Tiêu Phong , cậu có muốn trở thành để tử của lão già này không.”
Tiêu Phong khá bất ngờ với lời đề nghị của lão giả:
“Trở thành đệ tử ư ?”
“Đúng vậy.”
Lão giả vừa dứt lời thì một bảng thông báo hiện lên trước mặt Tiêu Phong :
“Bạn có muốn bái Nguyễn Thế Quân làm sư và tiếp nhận truyền thừa .”
Tiêu Phong nhấp chọn có xong thì cơ thể không nghe lời hắn mà quỳ xuống,lạy ba lạy về khoảng không trước mặt.Thế Quân cười sảng khoái:
“Đúng là ông trời không phụ ta mà,giờ đây ta có thể ra đi thanh thản rồi.Nhóc con,giờ ngươi là đồ đệ ta rồi nhưng ta không có gì cho người ngoài tri thức nên hãy học tập và làm cái danh hiệu Kiếm Tiên tỏa sáng mọi nơi đi.”
Thế Quân dứt lời thì Tiêu Phong không hề cảm nhận được sự tồn tại của ông ta nữa.Bỗng một quả cầu màu trắng xuất hiện và lơ lửng trước mặt hắn.Bảng hệ thống hiện lên:
“Bạn có tiếp nhận truyền thừa của Nguyễn Thế Quân không ?
Nếu có bạn sẽ phải chịu một trăm phần trăm cảm giác đau đớn trong quá trình tiếp nhận truyền thừa”
Tiêu Phong hắn do dự một lúc rồi xác nhận với hệ thống để tiếp nhận truyền thừa.
Quá trình truyền thừa sẽ bắt đầu sau năm giây.
Bốn…ba…hai…một….quá trình tiếp nhận truyền thừa bắt đầu,mong người chơi cố chịu đựng.Âm thanh của hệ thống vừa dứt thì một cơn đau đầu kinh khủng ập đến với Tiêu Phong.Cơn đau còn chưa dứt thì hắn thấy cơ thể nứt ra,cảm giác như lục phủ ngũ tạng bên trong bị dập nát không còn thứ gì.
Hắn không nhịn được cơn đau chỉ kịp hét lên :
“Con mẹ nó,game như…”
Cứ thế Tiêu Phong ngã xuống đất và ngất đi.
…
Ba giờ sau.
Thi thể à không,thân thể của Tiêu Phong đã bắt đầu cử động nhẹ,hắn ngồi dậy ôm đầu:
“Biết là đau đớn như ngoài đời nhưng tại sao nhà làm game lại có thể tạo ra cái cảm giác đó được nhỉ.Nó quá đau đớn rồi.”
Lúc này,hắn nhận được thông báo nên đã vào xem thông tin nhân vật :
Tên:Vô Danh
Cấp độ:1(30/75)
Class:Kiếm Tiên (Thần Thoại)
*ATK:15
*DEF:8
*SPD:6
Nhìn bảng thông tin xong thì Tiêu Phong không còn tin vào mắt của chính mình nữa,chỉ số của hắn tăng lên một cách vô lí dù hắn vẫn ở cấp độ một.Việc này sẽ dẫn đến việc hắn mạnh hơn người chơi khác nếu ở cùng cấp.Nhưng hắn vẫn không thể ngừng thắc mắc :
“Kĩ Năng lại không thay đổi gì ư ?”
Tắt bảng thông tin đi,hắn kiểm tra kho đồ để chuẩn bị về làng trả nhiệm vụ thì thấy trong kho đồ có sự xuất hiện của một thanh kiếm.Không ngần ngại,hắn ấn vào để kiểm tra:
Chư Tiên Kiếm
Phẩm Chất : Thanh Đồng (???)
*ATK:2
*DEF:1
*Chỉ có Kiếm Tiên mới có thể sử dụng
*Không thể rơi
*Không thể bán
*Vũ Khí chưa thức tỉnh
Thức tỉnh lần một : Đạt cấp độ 11 và làm nhiệm vụ chuyển chức.
Thức Tỉnh lần hai :?????
Thức tỉnh lần ….
Tiêu Phong thấy đây là thanh kiếm được cắm xuống đất trước mặt lão giả khi hắn bước vào đây,có vẻ đó là vũ khí của Class Kiếm Tiên.Không có gì đáng ngạc nhiên bằng nghề nghiệp thần thoại nữa,thay thế Trường Kiếm bằng Chư Tiên Kiếm rồi đeo lên lưng.Dựa theo chỉ dẫn và ra khỏi đây.
Quay lại nhìn nơi đây một lượt rồi Tiêu Phong quay lưng đi bước vào truyền tống trận.
Chíu
Mở mắt ra thì hắn đã ở một địa điểm cách làng rất gần.Còn về cái hang,nó sẽ bị chôn vùi mãi mãi do đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.Tâm trạng của Tiêu Phong giờ đây rất lộn xộn.Hắn rất vui khi đạt được một nghề nghiệp thần thoại nhưng lại tắt nắng ngay lập tức khi nhớ về khoảng thời gian tiếp nhận truyền thừa.
Không suy nghĩ đến nó nữa,hắn chạy về làng.Chỉ số được cải thiện khiến hắn nhanh hơn nhiều và chỉ sau một lúc đã tới làng tân thủ.Vội vã tìm bà lão ở cuối làng để trả nhiệm vụ.Gõ Gõ vào sàn nhà,hắn cất tiếng:
“Bà ơi,Cháu đến để đưa bà sừng của thỏ một sừng ạ.”
Vừa ngắt lời thì tiếng nói vọng từ trong ra:
“Chờ bà lão này một tí,ta sẽ ra ngay.”
Bóng dáng của bà lão chậm chạp xuất hiện nơi cánh cửa với nụ cười trên khuôn mặt.Bà Lão cười trìu mến rồi nhọ nhẹ nói :
“Mệt nhọc cậu rồi.có phải nó rất khó không.”
“Dạ không thưa bà,đây là những chiếc sừng mà bà cần ạ.”
Vừa nói vừa đưa cái túi chứa những chiếc sừng cho bà lão.
“Vậy thì ta xin cảm ơn.”
Đưa tay nhận chiếc túi thì bà cũng đưa lại một cái túi khác nói tiếp :
“Đây là thù lao cho công việc,xin cậu nhận.”
“Dạ,cháu cảm ơn bà.”
Bà lão xoay người đi vào trong.Một bảng thông báo hiện lên:
“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ “Giúp đỡ bà lão” nhận được 45 điểm kinh nghiệm và 30 đồng.
Bạn đã thăng một cấp
Bạn Đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Nhiệm vụ đầu tiên của kiếm tiên” thăng hai cấp.
Bạn đã thăng cấp.
Bạn đã thăng cấp.”
Quá mệt mỏi với mọi thứ,Tiêu Phong thoát game,ném cái thiết bị Lo G sang một bên và chìm vào giấc ngủ.
16
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
