Chương 23
Chuối?
Hoa Mai nghe xong thì đứng hình. Cuối cùng như lấy hết dũng khí nói với cậu.
" Vậy ... Nhất có thể bảo vệ mọi người được không. Coi như tớ xin cậu. Vì họ đều là những người trong thôn. Nếu họ chết, chắc cha mẹ người thân của họ ở thôn sẽ đau khổ lắm. Mình ... mình cũng có thể nghĩ đến cảnh bản thân chết chắn chắn ông nội sẽ đau lòng lắm."
Nhất như bị đả động, trầm ngâm rồi thở dài phẩy tay. " Thôi được. Nể tình ông nội cậu có ơn với tớ. Tớ sẽ giúp. Nhưng với hai điều kiện. Đáp ứng được thì tớ giúp.Hoa Mai vui mừng gật đầu.
" Chắc chắn họ sẽ đồng ý. Nhất nói đi. "
Nhất sau một lúc như sắp xếp ngôn từ, nhẹ giọng nói: " Thứ nhất không làm chỉ huy chỉ làm hộ vệ. Thứ hai quyền quyết định là ở bọn cậu, nếu khi tớ đưa ra quyết định mà bị phản đối tớ vẫn sẽ làm theo ý mình mặc kệ những người còn lại. "
Hoa Mai nghe kĩ hai điều cậu nói. Vội vàng chạy về bàn bạc.
Trong khi nói chuyện. Cậu cũng hoàn thành xong. Lần này cậu lấy được một cây chùy gai tròn mới. Thân làm từ xương còn phần đầu thì giữ nguyên. Tuy chỉ được hình thức đầu. Nhưng cậu sẽ hoàn thành sau.Tiếp đó là ít thịt và nội tạng. Sau khi qua sự chọn lọc kĩ lưỡng của cậu.
Và tiếp theo là 20 cái phi tiêu làm từ móng của con chuột quái. Rất cứng rắn và sắt nhọn. Còn bao nhiêu toàn là đồ vô dụng. Cậu tiện thể hấp thụ luôn thì tăng thêm hai bậc nữa. Đẩy số bậc lên ba. Từ suy đoán của cậu. Cấp 1 để tái tạo chi mới cậu đã bỏ ra chín tầng. Thì với cấp 2 có lẽ cần bảy tám tầng gì đó là được.Sờ sờ cánh tay trái bị cụt cậu thầm nghĩ.
' Sẽ nhanh thôi. '
Sau khi sắp xếp gọn lại một lần nữa. Cậu vác theo đống đồ tiến tới chỗ mọi người. Đến nơi, một thanh niên đứng ra, đưa tay thân thiện tự giới thiệu làm quen với cậu. " Rất vui được làm quen. Cảm ơn bạn đã đồng ý đồng hành cùng chúng tớ. Mình tên đầy đủ là Đô Thiên Tề. Bạn có thể gọi mình là Thiên Tề cho ngắn gọn. Là chỉ huy nhóm rất mong về sau chiếu cố. "Tiếp đó Thiên Tề móc từ bên hông ra một quyển sách đưa cho cậu.
" À à đây là công pháp trưởng thôn cung cấp cho bọn mình, dùng để hấp thu Man. Trang cuối còn có một ít chú thích lưu ý. Bạn hãy nhận lấy."
Cậu nghi ngờ cầm quyển sách từ tay Thiên Tề. Lật ra xem. Đúng như Thiên Tề nói nó là một quyển công pháp tên là Hồ Ảo Kinh. Mà theo chú thích đây chỉ là bản thượng. Đều thu hút cậu hơn là có một dòng lưu ý đề cập đến cách thoát khỏi. " Nhưng nó nói rất mơ hồ." Lưu ý 3: Cách thoát là khi đạt cảnh giới Man. Một cảm giác huyền diệu sẽ chỉ đường. "
Chắc gì ban đầu Mạc Danh lại hỏi cậu. Mơ hồ thế này chó ai biết được. Manh mối duy nhất là lên cảnh giới mới. Trong đây chỉ miêu tả ăn một loại quả như nho. Chắc phải bắt tay từ manh mối này. Về phần công pháp cậu chẳng có hứng thú xem. Nhưng vẫn giả vờ gật gù khen ngợi, rồi thu lại quyển sách. Tiếp đó là màn giới thiệu của mọi người.Theo đó cậu thống kê được nhóm này gồm hai mươi người. Chỉ huy là Thiên Tề, phó chỉ huy là Mạc Danh còn bên hậu cần chỉ huy là Hoa Mai. Còn mười bảy người còn lại đảm nhiệm các nhiệm vụ khác.
Cậu thấy phân công này ổn áp phết. Tiếp đó cậu hội thảo với Mạc Danh và Thiên Tề về kế hoạch tiếp theo. Cuối cùng sau vài tiếng bàn bạc tất cả đã thống nhất tiến đến cái chỗ quả chuối ban đầu của cậu.Thiên Tề chỉ huy mọi người di chuyển. Cậu đi đầu, dùng kĩ thuật leo lên vách đá, tiếp đó dùng sợi dây đã chuẩn bị từ trước đưa mọi người nên.
Trên đường đi do không gặp nguy hiểm, cộng thêm có cậu, mọi người cũng đã dần bình tĩnh lại, có người còn rỉ tai nhau nói chuyện giải trí.
Cậu thì vẫn không hề nới lỏng tâm thần. Ai biết trong cái nơi này có cái quái gì có thể xảy ra cơ chứ. Vừa suy nghĩ đã có chuyện. Từ phía trước chỗ quả chuối ban đầu từng lớp bụi mù dày đặc bay lên không, cộng thêm tiếng mặt đất rung chuyển rõ ràng. Cậu nói cho Thiên Tề, cả hai chỉ huy mọi người lấp sau một tảng đá to. Sau khi dặn dò mọi người ngồi im lặng tại chỗ không được rời đi dù có chuyện gì. Cậu mới di chuyển về phía tiếng động theo dõi tình hình. Càng đến gần cậu càng thấy khủng bố. Vì cảnh tượng trước mắt cậu là một cuộc hỗn chiến giữ hai thế lực. Một bên là từng con ngoại hình bò cạp đen sì, bên còn lại là những con cua. Bọn chúng to lớn vô cùng con nào con lấy phải to hơn cái nhà sáu tầng. Lúc trước không nhận ra là do lớp bụi che khuất, cộng thêm khoảng cách xa. Cậu chỉ dám yên lặng theo dõi chiến cuộc, biết đâu còn nhặt nhạnh chỗ tốt. Chỉ thấy chúng nó giao chiến rất đơn giản mà thô bạo. Lấy thân thể va chạm, đuôi và càng va chạm lẫn nhau. Tiếng ma sát, gầm thét, bụi mù, tiếng đất rung tất cả hòa vào làm khung cảnh không thể nào hỗn loạn mà kinh khủng hơn. Trong lúc chiến đấu nhiều thành viên giữa hai phe ngã xuống. Có lúc cậu còn để ý được thứ gì lấp lánh trong thân thể của một con cua bị chết. Làm cậu thèm nhỏ dãi. Nhưng biết thó mũi vào bây giờ là không phải vấn đề còn sống hay không mà là xác còn nguyên vẹn hay không. Nên cậu vẫn ngồi im bất động. Trong lúc đó cậu còn để ý được nhiều kẻ có ý định giống cậu. Như ở cách chiến trường khá gần, một con chuột chũi đang ló cái đầu lên khỏi mặt đất nhìn chăm chú vào cuộc chiến. Càng làm cậu thấy áp lực. Nhưng vì lớn mạnh bản thân, không thể không tranh. Khi cậu để ý đã một ngày trôi qua, cuộc chiến dần vào hồi kết. Phía bò cạp bị yếu thế hơn chút, chúng đành rút lui. Phe cua dành chiến thắng nhưng cũng tổn thất không nhỏ. Chúng cùng nhau nhấc xác đồng bạn lên. Có con thì nhấc xác phe địch. Chúng cứ thế kéo những cái xác đi xa. Chỉ để lại khung cảnh tan hoang cơm thừa canh cặn. Nhưng đối với chúng cơm thừa canh cặn, nhưng đối với người khác thì chưa chắc. Ngay khi xác định bọn cua đã đi xa. Từ trong bóng tối, khe đá, lòng đất, bầu trời.. những con quái vật chui ra tranh đoạt lẫn nhau. Cậu biết mình gánh không được bọn này hội đồng. Nên chỉ thừa cơ triệu hồi ra một phân thân ảo tiến tới một mảnh vỡ của thứ lấp lánh mà cậu từng thấy. Đó cũng là nơi tranh đoạt nhiều nhất. Cậu ỷ vào phân thân là ảo ảnh mà đi xuyên qua bọn quái vật. Tiếp đó nhờ vào giác quan cộng hưởng mà chọn một viên với kích thước phù hợp nhất mang đi. Tất nhiên chúng không dễ để cậu mang đi rồi. Nhưng cậu chơi mất dậy. Chỉ cụ hiện cái chân, rồi dùng nó đá viên lấp lánh đi. Bọn quái vật chỉ bất lực ngăn cản mà không được, có con còn vồ xuyên qua phân thân đập chúng vào con khác. Thế là hai con lao vào sống mái với nhau. Với thao tác đó cậu thành công lấy viên lấp lánh ra được. Nhiều con vẫn không từ bỏ mà đi theo. Cậu dễ dàng gì cho chúng theo được đến bản thể. Lên cụ hiện thực thể đôi tay, nhặt viên đá lên ném mạnh về chỗ cậu. Trước khi ném còn bọc một lớp màu tối cho nó. Thế nên cậu lụm được viên đá một cách thuận lợi mà không bị cả quái vật trên trời để ý. Loại bỏ vỏ bọc màu đen. Cậu nghiên cứu viên đá này. Chỉ thấy nó ánh lên ánh sáng màu tìm đẹp mắt. Bên trong như chảy xuôi năng lượng. Cậu nhanh chóng hấp thu thử. Càng hấp thu cậu càng ngạc nhiên. Đôi mắt sáng lên." Đồ tốt đồ tốt. "
Vì ngay khi hút, một dòng năng lượng rất tinh thuần chảy xuôi ra, chỉ hấp thụ năm phần năng lượng trong đây mà cậu đã có gần mười tầng. Cố nén lại dục vọng. Cậu trước tiên làm ra cánh tay mới. Sau khi làm xong trên lòng bàn tay cậu lại trở về chỉ còn một vòng hơn chút. Cậu không chậm trễ mà vừa hút năng lượng còn lại. Vừa dùng phân thân ăn trộm thêm. Sau ba tiếng. Cơm thừa canh cặn cũng đã bị chia cắt xong. Những con quái vật ẩn lui về lại. Bên cậu thì cũng thu hoạch kha khá. Không phải do sợ sệt, thu hoạch phải hơn.
17
0
4 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
