0 chữ
Chương 4
Chương 2.2: Lục soát nhà cửa
Trương Ái Lâm tức giận đến tột độ, cô lao tới đánh tên cường hào ức hϊếp người lương thiện này, nhưng hai bàn tay to lớn của người đàn ông ghì chặt cô:
"Cướp nhà cướp của, ừm? Cô có biết sau khi cướp bóc xong, bọn cướp sẽ làm gì không?"
Người đàn ông nói từng chữ một, cười gian ác:
"Cưỡng... hϊếp... phụ... nữ!"
Nói đến bốn chữ này, anh ta đột nhiên cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi mềm mại ẩm ướt, lúc này hơi hé mở, khẽ run rẩy. Dạ dày anh ta co thắt, một cảm giác lạ lùng ập đến, anh ta như bị trúng độc, đột ngột buông lỏng hai tay đang ghì chặt cô.
Trương Ái Lâm rùng mình sợ hãi, những con quỷ vô ác bất tác* này có thể làm bất cứ điều gì và họ biết rằng cô đơn độc, thế yếu không có sức phản kháng. Cô run rẩy toàn thân, nghiến răng nói:
"Tôi thấy anh cũng là người có địa vị trong xã hội, vậy mà cũng dám làm những hành vi xấu xa như vậy sao?"
(*Ý nói không có việc ác nào mà không làm.)
Hạ Vũ Thần biết cô sợ hãi, anh ta khinh thường cười:
"Thỏa thuận tôi đưa ra buổi trưa thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Trương Ái Lâm cố gắng nuốt nước mắt vào trong:
"Ít nhất tôi cũng phải biết tên anh chứ."
"Hạ Vũ Thần."
Người đàn ông chậm rãi thốt ra cái tên, như thể ba chữ này quý giá đến mức, nói ra sẽ bị xúc phạm vậy.
"Em gái tôi có quan hệ gì với anh?"
"Tôi thấy cô là giả vờ không hiểu, đây không phải là cô và em gái cô thông đồng cùng nhau lên kế hoạch sao? Nhưng tôi nói cho cô biết, các cô nghĩ dụ dỗ em trai tôi bỏ trốn, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ khuất phục sao, vậy thì tính sai rồi, muốn tiền, được... một triệu tệ đó cho các cô, nhưng kết hôn thì đừng mơ tưởng!"
Bỏ trốn với em trai anh ta?
Trương Ái Lâm chợt nhớ ra, em gái cô mỗi lần đều nhắc đến một người đàn ông tài hoa, tài năng hội họa của anh ta, sự ngông cuồng của anh ta, sự đẹp trai giàu có của anh ta, lẽ nào đó chính là em trai của người đàn ông này?
Vì gia đình họ không đồng ý, nên con bé bỏ trốn cùng với anh ta?
Đây quả thực là điều mà một người em gái lãng mạn, phóng khoáng sẽ làm, nhưng tại sao lại giấu mình một chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn chuyển khoản một triệu tệ. Đúng rồi, một triệu tệ đó:
"Anh làm sao chứng minh một triệu tệ đó là của anh?"
"Hừ!"
Hạ Vũ Thần cười khẩy một tiếng, đã chuẩn bị sẵn sàng:
"Thư ký Lưu cho cô ấy xem bằng chứng!"
Thư ký Lưu rút điện thoại ra, mở video, Trương Ái Lâm nhận ra đó là cảnh quay ở ngân hàng, cô nín thở chờ đợi.
Em gái cô xuất hiện, con bé buộc hai bím tóc lười biếng, hạnh phúc nép vào một người đàn ông, người đàn ông tóc đen hơi gợn sóng, buông lơi đến vai, ngũ quan sắc nét, thân hình vạm vỡ cường tráng, toát lên khí chất nghệ sĩ đậm đà. Em gái cô yêu chính là người đàn ông này sao!
Thư ký Lưu phóng to chi tiết video, Trương Ái Lâm dễ dàng nhận ra, tên trên phiếu rút tiền là "Hạ Phẩm Thần", còn tên trên phiếu gửi tiền là "Trương Ái Huyên". Sau đó, em gái cô lại chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Hạ Vũ Thần không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt Trương Ái Lâm:
"Thế nào? Bằng chứng rõ ràng rồi chứ?"
Nhìn cái vẻ mặt đắc ý đó, tưởng người khác đều tham tiền nhà họ sao?
"Tôi sẽ trả lại một triệu tệ này cho anh!"
Trong khoảnh khắc, Hạ Vũ Thần nheo mắt lại, giọng điệu trầm thấp như trước cơn bão, đầy nguy hiểm:
"Cô Trương, cô đang đùa tôi sao? Cô nghĩ trả lại tôi một triệu tệ, tôi sẽ mang theo con bài lớn hơn để trao đổi sao? Tôi khuyên cô đừng không uống rượu mời, mà uống rượu phạt!"
"Tiền là của anh, tôi sẽ trả lại cho anh, cái này gọi là gì mà không uống rượu mời, mà uống rượu phạt?"
"Cô đừng tiếp tục diễn kịch nữa, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cô, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, một triệu tệ này coi như là giao dịch để nói ra tung tích của em gái cô, nếu cô vẫn không biết điều, cẩn thận rước họa vào thân!"
Mặc dù Trương Ái Lâm cho rằng em gái mình bỏ trốn là sai, nhưng tình yêu là chuyện của hai người, dựa vào đâu mà cho rằng là em gái cô quyến rũ, dựa vào đâu mà cho rằng là đang ép hôn, gia đình hào môn như họ, cô còn không muốn em gái mình gả vào đó chịu khổ nữa là?
Thế là cô lạnh lùng nói:
"Tại sao tôi phải diễn kịch, tôi còn sốt ruột muốn tìm em gái tôi hơn anh, anh nghĩ gia đình anh ghê gớm lắm sao, chúng tôi còn không muốn trèo cao đâu!"
Hạ Vũ Thần nhếch mép, đắc thắng nói:
"Đừng giả tạo nữa, cô Trương, vì cô không nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tôi!"
Nói xong anh ta vẫy tay:
"Chúng ta đi!"
Ba người bọn họ rời đi như một cơn gió cuốn, chỉ còn lại sự bừa bộn khắp phòng.
"Cướp nhà cướp của, ừm? Cô có biết sau khi cướp bóc xong, bọn cướp sẽ làm gì không?"
Người đàn ông nói từng chữ một, cười gian ác:
"Cưỡng... hϊếp... phụ... nữ!"
Nói đến bốn chữ này, anh ta đột nhiên cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, đôi môi mềm mại ẩm ướt, lúc này hơi hé mở, khẽ run rẩy. Dạ dày anh ta co thắt, một cảm giác lạ lùng ập đến, anh ta như bị trúng độc, đột ngột buông lỏng hai tay đang ghì chặt cô.
Trương Ái Lâm rùng mình sợ hãi, những con quỷ vô ác bất tác* này có thể làm bất cứ điều gì và họ biết rằng cô đơn độc, thế yếu không có sức phản kháng. Cô run rẩy toàn thân, nghiến răng nói:
(*Ý nói không có việc ác nào mà không làm.)
Hạ Vũ Thần biết cô sợ hãi, anh ta khinh thường cười:
"Thỏa thuận tôi đưa ra buổi trưa thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Trương Ái Lâm cố gắng nuốt nước mắt vào trong:
"Ít nhất tôi cũng phải biết tên anh chứ."
"Hạ Vũ Thần."
Người đàn ông chậm rãi thốt ra cái tên, như thể ba chữ này quý giá đến mức, nói ra sẽ bị xúc phạm vậy.
"Em gái tôi có quan hệ gì với anh?"
"Tôi thấy cô là giả vờ không hiểu, đây không phải là cô và em gái cô thông đồng cùng nhau lên kế hoạch sao? Nhưng tôi nói cho cô biết, các cô nghĩ dụ dỗ em trai tôi bỏ trốn, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ khuất phục sao, vậy thì tính sai rồi, muốn tiền, được... một triệu tệ đó cho các cô, nhưng kết hôn thì đừng mơ tưởng!"
Trương Ái Lâm chợt nhớ ra, em gái cô mỗi lần đều nhắc đến một người đàn ông tài hoa, tài năng hội họa của anh ta, sự ngông cuồng của anh ta, sự đẹp trai giàu có của anh ta, lẽ nào đó chính là em trai của người đàn ông này?
Vì gia đình họ không đồng ý, nên con bé bỏ trốn cùng với anh ta?
Đây quả thực là điều mà một người em gái lãng mạn, phóng khoáng sẽ làm, nhưng tại sao lại giấu mình một chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn chuyển khoản một triệu tệ. Đúng rồi, một triệu tệ đó:
"Anh làm sao chứng minh một triệu tệ đó là của anh?"
"Hừ!"
Hạ Vũ Thần cười khẩy một tiếng, đã chuẩn bị sẵn sàng:
"Thư ký Lưu cho cô ấy xem bằng chứng!"
Thư ký Lưu rút điện thoại ra, mở video, Trương Ái Lâm nhận ra đó là cảnh quay ở ngân hàng, cô nín thở chờ đợi.
Thư ký Lưu phóng to chi tiết video, Trương Ái Lâm dễ dàng nhận ra, tên trên phiếu rút tiền là "Hạ Phẩm Thần", còn tên trên phiếu gửi tiền là "Trương Ái Huyên". Sau đó, em gái cô lại chuyển tiền vào tài khoản của cô.
Hạ Vũ Thần không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt Trương Ái Lâm:
"Thế nào? Bằng chứng rõ ràng rồi chứ?"
Nhìn cái vẻ mặt đắc ý đó, tưởng người khác đều tham tiền nhà họ sao?
"Tôi sẽ trả lại một triệu tệ này cho anh!"
Trong khoảnh khắc, Hạ Vũ Thần nheo mắt lại, giọng điệu trầm thấp như trước cơn bão, đầy nguy hiểm:
"Cô Trương, cô đang đùa tôi sao? Cô nghĩ trả lại tôi một triệu tệ, tôi sẽ mang theo con bài lớn hơn để trao đổi sao? Tôi khuyên cô đừng không uống rượu mời, mà uống rượu phạt!"
"Tiền là của anh, tôi sẽ trả lại cho anh, cái này gọi là gì mà không uống rượu mời, mà uống rượu phạt?"
"Cô đừng tiếp tục diễn kịch nữa, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cô, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, một triệu tệ này coi như là giao dịch để nói ra tung tích của em gái cô, nếu cô vẫn không biết điều, cẩn thận rước họa vào thân!"
Mặc dù Trương Ái Lâm cho rằng em gái mình bỏ trốn là sai, nhưng tình yêu là chuyện của hai người, dựa vào đâu mà cho rằng là em gái cô quyến rũ, dựa vào đâu mà cho rằng là đang ép hôn, gia đình hào môn như họ, cô còn không muốn em gái mình gả vào đó chịu khổ nữa là?
Thế là cô lạnh lùng nói:
"Tại sao tôi phải diễn kịch, tôi còn sốt ruột muốn tìm em gái tôi hơn anh, anh nghĩ gia đình anh ghê gớm lắm sao, chúng tôi còn không muốn trèo cao đâu!"
Hạ Vũ Thần nhếch mép, đắc thắng nói:
"Đừng giả tạo nữa, cô Trương, vì cô không nói, vậy thì đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tôi!"
Nói xong anh ta vẫy tay:
"Chúng ta đi!"
Ba người bọn họ rời đi như một cơn gió cuốn, chỉ còn lại sự bừa bộn khắp phòng.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
