TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

“Cậu đi đi, Kính Lưu. Lửa chậm nhất ngày mai sẽ cháy đến đây. Đừng vì tôi mà dừng lại, tôi đã không chạy được rồi, cậu không thể ở lại đây nữa.”

Kính Lưu nhìn quanh một lượt, rồi trượt sang bên cạnh. Tư Phong, tưởng cậu đã đi, có chút thất vọng, nhưng thở phào nhẹ nhõm hơn – ít nhất Kính Lưu sẽ không chết cùng hắn ở đây.

Nhưng ngoài dự đoán của Tư Phong… Kính Lưu không đi.

Cậu chỉ đang tìm cách cứu Tư Phong. Lo lắng, cậu cắn xương thú, vắt óc nghĩ ra một phương pháp khá hợp lý.

Cậu dùng đuôi cuộn đá, vừa kéo vừa đẩy nhét vào cạnh cây nhỏ, tốn sức nhét vào – cậu định làm một cái đòn bẩy.

Vật lý cấp hai đã dạy, rất đơn giản và dễ làm. Đây là cách cứu rắn hiệu quả nhất mà cậu có thể nghĩ ra khi không có kinh nghiệm cứu hộ. Nếu cậu cẩn thận, thậm chí sẽ không gây ra thương tích thứ cấp cho Tư Phong.

Cùng với đống đá nhanh chóng được chất lên, những chiếc vảy của Kính Lưu lấm tấm rơi xuống trước mặt Tư Phong. Tư Phong nhìn Kính Lưu thở dài: “Cậu sẽ hối hận đó, Kính Lưu. Tôi bị thương rất nặng, lưng tôi rất đau, như thể bị nứt ra. Ngay cả khi không chết vì hỏa hoạn, tôi cũng sẽ không sống được bao lâu.”

“Cậu đã hứa rồi, cậu sẽ dẫn tôi đi ngắm sao mà!” Kính Lưu rít lên với giọng bị kìm nén. Lớp vảy của cậu đã rỉ máu, nhưng cậu vẫn không thể dừng lại.

“Vết thương trước đây của cậu cũng rất nặng, lẽ nào bây giờ cậu đã chết rồi sao? Cậu im đi! Đừng làm phiền tôi!” Không muốn nghe những lời vô nghĩa làm rối loạn tâm trí rắn, Kính Lưu lần đầu tiên phát ra tiếng rít gió đe dọa Tư Phong. Tư Phong lại thở dài.

Hơi nóng bỏng của lửa ngày càng mạnh và gần hơn. Kính Lưu sốt ruột thúc giục bản thân. Sau khi đã chất xong điểm tựa cho đòn bẩy, cậu trực tiếp quấn lấy một tảng đá gần như bằng trọng lượng của Tư Phong.

Cậu sẽ không bỏ rơi Tư Phong. Con rắn này là sợi rơm duy nhất mà cậu có thể bám vào khi lưu lạc không nơi nương tựa ở xứ người! Kính Lưu rất sợ cô đơn, từng chết một mình, cậu không muốn nếm trải cảm giác tuyệt vọng đó nữa!

Cậu khó khăn kéo lê tảng đá, lảo đảo trèo lên vách đá gần gốc cây. Những chiếc vảy trộn lẫn máu tươi rơi xuống những chiếc lá khô, rồi lại bị đá nghiền nát.

Cậu kéo tảng đá, quấn đầu mình quanh thân một cái cây khác. Lớp rêu khô trên tảng đá đã được máu tươi làm ẩm trở lại, tràn đầy sức sống. Kính Lưu cảm thấy mình sắp ngất đi. Cuối cùng, cậu đã tìm được góc độ phù hợp, và nới lỏng cái đuôi đang siết chặt tảng đá.

“Đùng —”

Tảng đá rơi xuống cây, phần đầu kia đè lên Tư Phong bật lên!

“Tư Phong!” Kính Lưu hét lớn “Mau ra đi!” Sốt ruột, cậu lao xuống từ bên cạnh cây.

Thân hình nhẹ nhõm, Tư Phong cố gắng trườn về phía trước, uốn cong cơ thể, rút đuôi về phía đầu. Hắn đã thoát ra thành công!

Lại một loạt tiếng đổ sập loảng choảng, tất nhiên lần này, không ai trong số họ bị đè.

Kính Lưu mình đầy thương tích không màng đến bản thân, lao về phía Tư Phong. Tư Phong không có vết thương ngoài mới, nhưng vết thương cũ đã băng bó bị rách ra.

Kính Lưu trượt lá cỏ xuống đuôi Tư Phong, nhìn thấy những chiếc vảy rỉ máu. Đây cũng là lý do Tư Phong trước đó cảm thấy lưng mình như bị nứt ra – trước ranh giới sinh tử, ngay cả thợ săn mạnh mẽ nhất cũng sẽ hoảng loạn.

Huống hồ, đường kính của cái cây này đã gần 2 mét, hắn không bị nội thương đã là nhờ cái cây nhỏ che chở rồi.

2

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.