Chương 69
Chữa Thương
Đôi mắt xinh đẹp màu nâu chăm chú quan sát vết thương trên cánh tay Sakumo. Từng vết thịt toét cùng với xương hiển lộ ra trong mắt Tsunade. Đối với vết thương này quả thực khiến cho người ta chặc lưỡi hít hà. Vậy mà bộ mặt Hatake Sakumo làm như không thấy. Dante quả thực kính trọng Nanh Trắng, nếu là hắn thì hắn đã gào um lên rồi.
“Chậc...” Hai tay Senju Tsunade vung vẩy, nàng cầm lấy một hộp chứa thuốc sát trùng rồi mở ra. Mùi thuốc sát trùng chảy ra khiến cho mọi người ở đây hơi nhảy mũi một cái. Riêng Dante thì khoé miệng liên tục giật giật. Vết thương như vậy mà đổ thuốc sát trùng vào thì cảm giác không tệ chút nào. Âm thanh khinh thường từ đôi môi đỏ mọng của Tsunade phát ra: “Thương nặng như vậy... Nếu muộn một chút, cái tay này sẽ phế. Thật may là có ta ở đây!”
Jiraiya đưa lên xoa xoa mặt mình, vết đấm đỏ bừng vẫn lưu trữ trên mặt hắn. Khoé miệng Jiraiya hơi cong lên, bàn tay đưa lên sờ sờ mặt mình. Khuôn mặt hắn lại tỏ ra tươi cười nhìn về phía Hatake Sakumo: “Mắt cá chết, lần này ngươi thế nào bị thương nặng như vậy. Ngươi không phải là Nanh Trắng của làng Lá sao?”
Đôi mắt sắc bén Hatake Sakumo nhíu mày lại, hắn nghe được mùi giễu cợt sặc sụa trong lời Jiraiya. Khi mà hắn liếc mắt nhìn về phía Jiraiya thì thấy tên này dùng hai tay ôm ngực với cái mặt giễu cợt nhìn về phía hắn. Hatake Sakumo làm như không quen biết tên này, hắn mở miệng với giọng nói bình thản: “Không có cách nào, lần này gặp được đối thủ!”
“Ha...” Jiraiya khoanh tay nhếch miệng cười nhạt nói: “Không biết đối thủ nào khiến cho Nanh Trắng của chúng ta bị tổn thương đến mức này?”
“Hừ...” Hatake Sakumo lạnh lẽo hừ một tiếng. Ngay sau đó hắn quay đi nhắm mắt lại tiếp tục sự trị liệu từ Tsunade. Nàng không hổ là thần y thánh thủ làng Lá, y thuật làng không tồi chút nào, không thể nói không tồi mà quá tốt. Tuy nhiên khoé miệng Dante thì liên tục co quắp lại.
Bàn tay xinh đẹp kia, từng ngón tay nàng biến thành dao giải phẫu sắc bén cắt lấy thịt Hatake Sakumo. Từng vết thịt đã bị hoại tử được nàng nhanh chóng loại bỏ khỏi vết thương Hatake Sakumo. Đôi mắt màu xanh của Dante thấy được Hatake Sakumo hơi cau mắt lại. Xem ra khá là đau nhưng sự đau đớn này Hatake Sakumo không đổi sắc chút nào. Dante rất tò mò tại sao Tsunade không sử dụng thuốc gây tê.
Mọi người cũng bắt đầu tản ra đi thăm hỏi mấy ninja sống sót trở về. Con ngươi Jiraiya đảo qua thấy được thần sắc mệt mỏi của mọi người, hắn cũng không có cười cợt mà phân bố mọi người chăm sóc những bệnh nhân. Ngoài ra Jiraiya còn sai phái một số người đem thức ăn chuẩn bị trước cho họ. Trong đám người, đặc biệt là người thanh niên Katou Dan, hắn tỏ ra khá sôi nổi trong việc giúp đỡ mọi người nên nhận được thái độ tích cực từ người khác.
Đôi mắt Dante đảo qua về phía mọi người sau đó nhìn về phía Tsunade hỏi: “Tsunade này, tại sao chúng ta không dùng thuốc gây mê hoặc thuốc gây tê, như vậy chữa trị sẽ dễ hơn không?”
Senju Tsunade nhìn về phía Dante với ánh mắt tràn đầy yêu cùng với thông cảm. Nàng lại quay đầu tiếp tục chữa trị cho Hatake Sakumo. Trong khi chữa trị cho người thanh niên tóc bạch kim này, Senju Tsunade từ từ giải thích cho chồng nàng rõ: “Thuốc gây mê cùng với thuốc gây tê đều ảnh hưởng không tốt với bệnh nhân. Ninja có thể gia chiến trường bất cứ lúc nào, sử dụng mấy thứ này sẽ ảnh hưởng tới thời gian khôi phục của họ.”
Vừa nói đến đây thì Senju Tsunade hơi lắc lắc đầu một cái rồi tiếp tục nói: “Chiến tranh ngày một dữ dội, vì phát triển y thuật, làng ta đã đổ không ít tiền vào phát triển hệ thống này. Giá thuốc tăng cao, nguồn tài chính hạn hẹp vì vậy thuốc chữa trị vô cùng thiếu. Ngay cả thuốc gây mê và gây tê đều thiếu thốn. Chúng ta chỉ có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy!”
Ootsutsuki Dante chỉ cảm giác được mép giật giật, tràn đầy tuyền đen và mồ hôi chảy ra. Mặc dù hắn tập luyện cố gắng, một ninja cần cù và chăm chỉ nhưng hắn vẫn là người sợ chết và sợ đau. Dù đã nhiều lần đối mặt với việc giết người và bị người tấn công, hắn vẫn sợ chết và sợ đau. Cứ nghĩ đến sau này phải trị liệu trong tình trạng như thế này thì Dante cảm giác được sợ hãi.
Thấy bộ dạng tức cười của Dante ở lúc này, con mắt màu nâu xinh đẹp đảo qua, đôi môi đỏ khẽ kéo lên. Nàng mở miệng tiếp tục nói chuyện: “Bị thương ở trên chiến trường là không thể tránh khỏi. Em đã từng thấy một ninja bị thương rất nặng trên chiến trường, cả ruột cùng tim gan nòi cả ra ngoài. Vì cứu sống người ninja này, mọi người đã phải phẫu thuật cho anh ta. Vì thiếu thuốc nên cần phải phẫu thuật sống trong khi anh ta vẫn còn tỉnh táo. Em đã còn thấy được ninja y thuật phải rạnh bụng anh ta ra đem ruột và tim gan anh ta để vào chỗ cũ. Lúc đó anh ta còn vô cùng tỉnh táo thấy được cảnh này.”
“Có chuyện này sao?” Cả người Dante chảy ra mồ hôi hột.
“Thật!” Khuôn mặt Senju Tsunade tràn ngập vui cười nhìn về phía Dante, nàng mỉm cười rất đẹp nhưng lại giống như ác ma trong mắt Dante: “Được rồi, em phải tập trung trị liệu cho đội trưởng. Anh có thể đi trung quanh nơi này xem thử xem. Nếu anh gặp may có thể thấy được cảnh phẫu thuật người sống!”
Cả lưng Dante tràn ngập mồ hôi hột. Hắn cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ bị mổ sống là cả người tràn ngập lạnh lẽo. Làn da hắn theo bản năng nổi lên một lớp da gà. Miệng hắn liên tục co giật, hắn vội vã mở miệng nói: “Ha... anh ở đây chờ em. Sau khi xong, chúng ta đi ăn cơm cùng nhau!”
“Tuỳ anh!” Senju Tsunade lạnh nhạt trả lời. Tuy nhiên trong lúc nàng bình thản trả lời như thế thì khoé miệng nàng lại hơi kéo lên. Bàn tay nàng đã phát ra ánh sáng đặt lên trên vết thương đỏ hồng của Hatake Sakumo. Đôi mắt Dante kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Hắn thấy được vết thương Hatake Sakumo đang khép lại nhanh chóng. Một số chỗ, Dante thấy được từng thớ thịt bò lổm ngổm như những con run màu đỏ nối vào với nhau. Chúng còn to dần, to dần lấp đi chõ trống. Qua một thời gian sau, vệt thương hoàn toàn biến mất.
“Phù!” Bàn tay Senju Tsunade rời khỏi vết thương Hatake Sakumo, trên trán nàng đã mang theo mồ hôi hột. Hơi thở nhè nhẹ từ miệng nàng thở ra, cánh tay đưa lên nhẹ nhàng xoa xoa trán của mình. Bất chợt một bàn tay vươn ra mang theo tấm vải trắng khiến cho Dante nhíu mày lại.
“Cô có thể dùng cái này!” Người thanh niên Katou Dan mỉm cười nhìn về phía Senju Tsunade. Nụ cười giống như mặt trời ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo.
“Cảm ơn anh, anh Katou Dan!” Lời cảm ơn lập tức phát ra tuy nhiên lời này không phải là lời của Senju Tsunade mà là giọng nói có chút non nớt. Thân ảnh một thanh niên đẹp trai mặc một bộ ninja làng Lá xuất hiện trong nháy mắt. Bàn tay hắn đưa ra cầm lấy lớp khăn trắng rồi nhìn về phía Katou Dan mà mỉm cười: “Việc này cứ để tôi!” Người thanh niên quay ra nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp tóc vàng: “bà xã, em đã vất vả rồi!”
Senju Tsunade thở dài trong lòng một hơi. Nàng hưởng thụ bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau lấy mồ hồi của người thanh niên mới xuất hiện này. Khoé miệng Hatake Sakumo kéo lên, ánh mắt đảo về phía hai người. Không biết hắn suy nghĩ gì thì hắn chỉ lắc lắc đầu vài cái.
Tsunade mỉm cười để mặc cho người thanh niên tóc trắng mới xuất hiện này lau mồ hôi cho nàng vì nàng biết hắn là ai. Nàng tiếp tục nhìn về phía Hatake Sakumo mà nói: “Tế bào mới tân sinh, chúng còn khá yếu. Vết thương cần một thời gian mới coi như khôi phục hoàn toàn. Đến lúc đó anh có thể sử dụng cánh tay này. Những vết thương còn lại không đáng lo, anh có thể tìm các ninja y thuật khác trị liệu”
Hatake Sakumo nhăn mày lại, bàn tay bị thương hơi cử động một chút, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy: “Thời gian bao lâu?”
“Ít nhất trong vòng năm ngày” Senju Tsunade mở miệng đáp lại.
Dường như thời gian có chút dài, Hatake Sakumo mở miệng hỏi: “Không có cách nào nhanh hơn được sao?”
“Không thể!” Senju Tsunade lập tức lắc lắc đầu phản đối: “Vết thương cũng cần hồi phục. Mặc dù nhìn bề ngoài không có vấn đề gì, tay có thể cử động được nhưng thực tế không phải vậy. Một khi cử động quá mạnh và sử dụng chakra, các tế bào tân trần rất dễ vỡ nát. Khi đó thì chuyện không đơn giản chỉ là chờ năm ngày. Đội trưởng anh hiểu chứ?”
“Hà...” Hatake Sakumo thở dài ra một hơi. Hắn chỉ có chút buồn bã mà ngồi ở đó một mình. Sau khi Jiraiya cùng mấy người Uchiha Fugaku hỏi thăm hắn vài câu thì họ cũng rời đi. Senju Tsunade cũng sớm rời đi. Nàng muốn ăn một bữa no nên sau đó nghỉ ngơi một chút.
Trong đoàn người thì có vết thương của Trùng khá là nặng nhưng Tsunade cũng không có tham gia. Nàng muốn một số ninja y thuật cao cấp tham gia cứu chữa cho người này. Một số khác thì tham gia quan sát nhờ vào đó học hỏi nhiều kinh nghiệm hơn. Trước đó thì vết thương trên người Trùng chẳng qua xử lý qua loa, khi hắn tiến vào doanh trại mới có thể cứu trị vì nơi này mới có các thiết bị cần thiết. Senju Tsunade cũng không tham gia vì nàng rất tin tưởng vào y thuật một số người nhưng nàng vẫn phân ra một ảnh phân thân dùng để trông coi.
Khu vực ăn uống là một quảng trường khá rộng rãi. Vũ Quốc quanh năm đều mưa nhưng họ cũng không có bàn ghế cố định. Chỉ có một vài túp lều chắn mưa được tạo nên. Khăp nơi đều là nước cùng nước. Nhiều nơi đều có vũng nước khá to. Một số người thì sử dụng những tảng đá làm chiếc ghế của mình. Một số ninja cao cấp một chút, họ lại dùng Thổ Độn tạo ra một cái ghế để ngồi. Tất nhiên sau khi ăn xong thì đám người này phải đem cái ghế đá bỏ đi. Họ còn dùng Thổ Độn tạo ra một cái cây nấm để che mưa. Tất nhiên những ninja này có kỹ thuật nắm giữ Thổ Độn khá cao.
Mọi người có thể ngồi trung quanh để ăn, một số người thì có thể đem về lều của mình để ăn. Thấy được Senju Tsunade bưng một bát thức ăn ra, có rất nhiều ninja đem ghế đá mình ra nhừng nhưng Senju Tsunade chỉ mỉm cười từ chối. Nàng cùng với Dante tìm một chỗ tảng đá sạch sẽ để ngồi.
Đôi mắt màu xanh của Dante khẽ nhìn về phía bầu trời, hắn mở miệng hỏi: “Vũ Quốc, anh nghe nói quanh năm đều là trời mưa?”
“Ừ!” Senju Tsunade vừa ăn một miếng vào miệng, nàng vừa thổi phù phù. Thức ăn nóng bao giờ cũng ngon hơn đồ ăn khô rất nhiều. Nàng không thích thức ăn khô chút nào. Vừa ăn nàng đem tình báo nói cho chồng mình biết: “Vũ Quốc quanh năm đều là mưa gió. Hầu như ngày nào cũng có mưa, nơi này cũng là nơi có lượng mưa trung bình lớn nhất ở Nhẫn Giới. Vì vậy, nơi này có rất nhiều sông ngòi và hồ lớn!”
“Vũ Quốc nằm giữa Thổ Quốc cùng Phong Quốc, nó tiếp giáp với những nước trung lập sau đó tới làng Lá chúng ta!” Senju Tsunade bình tĩnh trả lời: “Vị trí địa lý này vô cùng hiểm yếu, nó liên thông với hai quốc gia còn lại. Thổ Quốc cùng Phong Quốc đều lựa chọn nơi này tiến công.”
“Anh có chút không hiểu!” Dante nhăn mày, bộ mặt tỏ ra nghi ngờ: “Mặc dù nơi này hiểm yếu thật nhưng làng Cát cùng với làng Đá nếu tiến đánh Hoả Quốc có rất nhiều con đường mà. Họ đâu cần thiết phải tiến qua Vũ Quốc đâu?”
Senju Tsunade mở miệng với dáng vẻ mỉm cười đáp lại: “Việc này không đơn giản như anh nghĩ. Vũ Quốc là nơi có nhiều nước và sông ngòi nhất các nơi. Các dòng sông của Vũ Quốc chảy đi khăp nơi, nhiều nhánh sông của Hoả Quốc cũng có xuất sử từ Vũ Quốc. Các nhánh sống lớn của Thổ Quốc cũng đổ vào Vũ Quốc. Nếu nắm bắt Vũ Quốc có thể dễ dàng tiến đánh các quốc gia còn lại thông qua đường sông. Ngoài ra nắm giữ Vũ Quốc có thể giúp Phong Quốc và Thổ Quốc đạt được nguồn nước dồi dào.”
7
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
