Chương 67
Gặp Lại Jiraiya
Những chiếc lều màu xanh được dựng nên, chúng được tạo thành hàng và khá ngăn nắp. Số lượng vô cùng nhiều có đến mấy trăm chiếc. Tuy nhiên những nơi như thế này đều có những khu vực riêng biệt. Bao xung quanh doanh trại là rào sắt cùng với một đám bẫy rập. Một khi người ninja nào tiến vào nơi này rất có thể đạp phải bẫy rập mà chết. Đồng thời cảnh báo sẽ vang lên cảnh tỉnh cho những ninja ở bên trong.
Đặc biệt ở phía xung quanh bốn phía doanh trại có vài người gia tộc Hyuuga đang sử dụng Byakugan tiến hành quan sát. Thực sự thì vừa rồi có người đã nhận ra đám người Tsunade đến nên thông báo với đám người tuần tra để đón tiếp đoàn người Tsunade. Họ biết Tsunade là thật hay giả thông qua chakra nên họ mới yên tâm để một đội ninja đi đón tiếp. Đáng tiếc đám người tuần tra tộc Uchiha lại phát hiện đoàn người Tsunade trước nên muốn đến cảnh cáo đoàn người này một chút.
Ngoài những túp lều ra thì có hai khu vực đáng chú ý đó chính là một khu vực với những toà nhà to. Một số người đang bê thức ăn nóng hổi đi ra đi lại nơi này. Hiển nhiên nơi này Dante biết rõ. Nó là nơi mà quân đội sử dụng cho nấu ăn. Thường thường một ninja đi ra ngoài đều mang theo thức ăn tổng hợp là các viên tròn hoặc vuông. Nó cung cấp đủ dinh dưỡng dưới dạng nén. Mặc dù thức ăn này có mùi vị không tệ chút nào đồng thời cung cấp đủ dinh dưỡng nhưng không ai nguyện ý ăn thứ này mãi cả.
Ở giữa trung tâm là một căn nhà lớn nhất. Vị trí nó khá đặc biệt với những tấm bạt chắc chắn. Nó lớn chẳng khác nào một căn nhà bình thường cả. Vài chục người tiến vào nơi này cũng không khó khăn chút nào. Được dựng nên bởi những tấm vải dai và chống thấm nước kèm theo những cây gỗ chắc chắn, không nghi ngờ nơi này chính là nơi họp mặt của đoàn người ninja làng Lá.
Một số người đang ăn đều nhìn về phía Dante với ánh mắt kỳ quái. Mặc dù hắn đang đeo mặt nạ nhưng cảm giác bị người nhìn soi mói có chút xấu hổ. Đặc biệt hắn cảm nhận được hầu như những ánh mắt này là ánh mắt thương hại. Một số người thì tặc lưỡi thở dài.
Một nam nhân béo tốt mở miệng nói: “Cậu bé này... nhỏ tuổi như vậy đã phải lên chiến trường rồi sao? Ài chiến tranh a...”
Một thanh niên cao gầy với mái tóc lởm chởm và mặt hơi giống mặt ngựa đáp lại: “Chiến tranh càng ngày càng gấp, thật sự không có cách nào... Bọn trẻ vừa mới tốt nghiệp đã phải lên chiến trường rồi. Không biết có bao nhiêu đứa bé có thể trở về đây!”
“Chiến tranh... đáng ghét!” Một người nam nhân có vài phần anh tuấn và khuôn mặt vuông với hai hàng lông mày thon nhỏ đáp lại lời của mọi người: “Không biết, chiến tranh bao giờ mới dừng lại đây!? Lũ làng Cát không kiếp tự gây chiến tranh, cả đám làng Đá nữa... không dưng tự nhiên nhảy vào tham gia chiến tranh còn lấy cớ này nọ. Rõ ràng động lòng tham với Hoả Quốc chúng ta! Ta nhất định phải dạy cho bọn chó đó một bài học...”
Một nữ nhân có vài phần tư sắc mặc một bộ ninja bó sát người. Bộ ninja khiến cho đường cong mê người của nàng hiển hiện ra trở nên bền chắc hơn. Nàng nói với giọng chán nản nói: “Năm nay, con gái ta cũng tốt nghiệp trở thành ninja. Không biết con bé có phải lên chiến trường không nữa. Hy vọng con bé được bình an!” Hai bàn tay nàng khẽ nắm chặt lại, đôi mắt nhắm lại và vào cầu nguyện.
“Đây là chiến tranh sao?” Dante cảm thán tự lẩm bẩm một câu. Kiếp trước, hắn chỉ thấy chiến tranh trên Tivi. Lúc đó hắn chỉ thấy người nằm dài ra, máu chảy khiến cho nước biến thành màu đỏ. Bây giờ, hắn biết điện ảnh chẳng qua là điện ảnh mà thôi, nó so sánh với thực tế mãi mãi không có cách nào so sánh. Khi hắn nhìn thấy từng người ngã xuống dưới tay hắn, Dante đã chết lặng. Chính hắn cũng tự đóng băng trái tim mình để mình không run sợ, không kinh hãi, không ghê tởm chính đôi tay mình. Hắn chỉ muốn bảo vệ người thân mà thôi.
Thấy được ánh mắt thương hại của đám người này kèm theo cả sự bất an và lo lắng, Dante cảm nhận được mình cần làm gì đó. Nếu như hắn có sức mạnh này, nếu như hắn có thể dùng sức một người bình định chiến tranh ở thế giới này đem hoà bình cho thể giới này. Như vậy hoà bình sẽ được lập lại. Hơn nữa, Dante cảm nhận được thế giới này thực sự thiếu công bằng trầm trọng. Nó có sự phân biệt về giai cấp mạnh mẽ. Dù ở kiếp trước, Dante biết thực tế không có công bằng nhưng nó lại đạt đến mức công bằng cần thiết trong lòng hắn. Đi đến thế giới này, hắn mới cảm giác được nơi này là người ăn thịt người, kẻ mạnh làm vua. Một chế độ phong kiến hủ bại xuất hiện trong mắt Dante và hắn muốn thay đổi thế giới này.
”Tsunade!” Một âm thanh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Dante. Hắn lập tức ngẩng đầu nên nhìn về phía âm thanh phát ra. Đó là một người thanh niên bước ra từ căn nhà to, nơi chuyên dụng cho nấu ăn. Ở trong tay người thanh niên này có một bát canh vẫn nóng hổi với cà rốt, khoai củ... Một món thức ăn trộn thơm ngon và giàu dinh dưỡng.
Người thanh niên ngoài độ tuổi hai mươi với mái tóc màu trắng dài phía sau lưng được cột ngắn gọn. Đầu đeo băng làng Lá mặc y phục ninja làng Lá với áo khoác cộc tay màu xanh và một chiếc áo dài màu màu đen. Khuôn mặt đẹp trai nhưng lại xuất hiện cái mụn cóc bên cánh mũi trái khiến vẻ đẹp trai của hắn bị phá hư. Hắn đi về phía Tsunade mở miệng cười đáp lại: “Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi thật sự lo lắng cô sẽ gặp vấn đề gì trên đường đi. Bây giờ, cô đến sớm như vậy, tôi cũng bớt lo.”
Trước sự xuất hiện này của người thanh niên tóc trắng khiến cho Tsunade rơi vào kinh ngạc. Nàng lập tức đảo qua người thanh niên cùng với những người đằng sau của hắn. Ngay lập tức đôi mắt màu nâu xinh đẹp nhìn trừng trừng vào hắn mà mở miệng hỏi: “Jiraiya, tại sao anh lại ở chỗ này. Anh không phải đang ở doanh trại trung tâm sao?”
:”Tsunade, cô biết đấy! Tôi không yên tấm lắm về cô!” Vừa nói thì người thanh niên này vừa cười vừa gãi gãi đầu. Ánh mắt hắn hơi híp lại quan sát về phía Tsunade rồi mở miệng đáp lại: “Thế nên tôi mới xin để được trở thành người cầm đầu chuyến đi lần này!”
“Người cầm đầu?” Hai hàng lông mày xinh đẹp của Tsunade hơi nhăn lại, đôi môi đỏ hơi hấp háy.
Jiraiya lập tức mở miệng nói: “Cô biết mà... lần này số lượng ninja y thuật tiến vào chiến trường không nhỏ thế nên cấp trên sai phái một đoàn người hộ tống những ninja y thuật này đi tới chiến trường. Nhiệm vụ của tôi là hộ tống ninja y thuật tới chiến trường trung tâm!”
“Như vậy...” Đôi mắt xinh đẹp màu nâu hơi cau lại. Đôi môi đỏ mọng của Tsunade hơi kéo lên, nàng đã rơi vào trạng thái suy ngẫm. Thực sự thì lời Jiraiya nói không sai. Một khi đoàn ninja y thuật này được đưa lên chiến trường sẽ tạo tác dụng không nhỏ. Đối với sự quan trọng của ninja y thuật, cấp trên cũng đã nhận thấy. Họ sai phái người đi bảo hộ là cần thiết. Nếu như không có người bảo hộ, Tsunade mới cảm giác được kỳ lạ.
Bất chợt, đầu Jiraiya hơi nghiênh nhìn về phía Tsunade, hai má hắn hơi đỏ lên, ánh mắt thì tràn đầy ham muốn. Âm thanh hắn đã biến thành nho nhỏ: “Tsunade, dạo này hình như cô đẹp hơn thì phải. Nữ nhân đi lấy chồng đều là như vậy phải không?”
Khuôn mặt đỏ đỏ cùng với cái môi chề ra của Jiraiya khiến cho Dante trở nên bực mình, gân xanh hắn nổi lên trên trán. Người thanh niên Katou Dan thì đứng bên cạnh cười gượng gạo. Trong khi đó Tsunade thì nhắm mắt lại, đôi tai nắm chặt và trán nổi gân xanh.
Khi mà Jiraiya còn đang trêu trọc Tsunade thì đột nhiên một nắm đấm nện thẳng vào Jiraiya khiến cho hắn bị đánh bay lê lết trên đường dài mấy mét. Một cú đấm thẳng từ tay Tsunade quất thẳng vào mặt Jiraiya khiến cho hắn cảm giác được mũi phun máu đồng thời mặt truyền tới cảm giác ê ẩm. Hắn cảm giác được toàn thân đau nhức, khi hắn ngẩng đầu lên thấy được Tsunade hừ lạnh một tiếng.
“Anh vẫn như vậy, Jiraiya!” Bàn tay Tsunade đưa lên nhẹ nhàng bóp. Từng tiếng răng rắc do cục xương phát ra từ trong tay của nàng.
Bàn tay Jiraiya đưa lên sờ sờ mặt của mình. Ngay sau đó hắn cảm giác được mặt vẫn còn nóng rát mới tiếp tục mở miệng nói: “Cô vẫn như vậy, Tsunade!” Dường như Jiraiya vẫn không để ý đến cú đấm của Tsunade, hắn ăn đấm từ Tsunade quen rồi. Bàn thân Jiraiya trực tiếp đứng dậy, vừa đi hắn vừa xoa xoa mặt vừa cười.
Người thanh niên Jiraiya đi về phía đoàn người Tsunade rồi cười nói với người thanh niên tóc dài màu trắng bên cạnh: “Katou Dan, anh cũng tham gia nhiệm vụ này sao? Tôi không ngờ anh lại tham gia đấy! Tốt quá rồi, có anh tham gia, thực lực lần này của chúng ta lại tăng. Ủa cậu bé này...” Ánh mắt Jiraiya nhìn về phía cậu bé sát bên cạnh Tsunade với vẻ mặt tò mò.
“Chào anh, anh Jiraiy! Đã lâu không gặp rồi...” Katou Dan mỉm cười hoà nhã đáp lại.
Đầu Jiraiya trực tiếp cúi xuống dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Dante và sau đó ánh mắt hắn biến chuyển thành thương hại. Jiraiya nhẹ nhàng mấp máy đôi môi tái nhợt và kèm theo cả tiếng thở dài: “Hà... Xem ra chiến tranh rất gấp rút a! Tuổi nhỏ như vậy đã phải ra chiến trường rồi. Không nghĩ được thầy Sarutobi thấy thế nào lại sai phái một đứa bé như vậy tham gia nhiệm vụ lần này. Gấp gáp thiếu người cũng không đến mức chọn bừa như vậy đi!”
Gân xanh nổi lên trán Dante, hắn không nghĩ đến được mình lại bị coi thường như thế. Trong lòng Dante liên tục tự nhủ với mình: “Nhịn, nhịn... ta nhin! Mẹ kiếp!”. Vậy mà điều tiếp theo khiến cho Dante tức nổ phổi.
“Hahaha...” Jiraiya cười sảng khoái nhẹ nhàng xoa đầu Dante.Bàn tay Jiraiya thô và to liên tục xoa xoa đầu Dante đồng thời mặt Jiraiya lộ ra thoả mái và thích thú. Hắn mấp máy đôi môi để nở nụ cười an lành: “Cậu bé, em đừng lo lắng! Chúng ta sẽ bảo vệ em... Những người lớn chúng ta còn chưa chết, chúng ta còn có thể đi ra chiến trường, còn có thể giết kẻ địch. Chiến tranh sẽ sớm kết thúc thôi! Đến lúc đó em có thể trở về!”
Chi, chị, chi...
“Ui da!” Jiraiya cảm giác được tay mình tê dại, hắn lập tức giật lùi tay lại. Bàn tay cảm giác tê dại khiến cho mặt Jiraiya méo xệch. Hắn vội vã xoa xoa tay mình cùng với ánh mắt biến thành kỳ quái và đề phòng nhìn về phía Dante. Miệng Jiraiya bắt đầu biến thành giật giật: “Đây là...”
“Hà...” Tsunade cắt ngang Jiraiya. Nàng hơi mím môi đỏ mọng sau đó nói: “Jiraiya, chúng tôi đã rất mệt sau một chuyến đi! bây giờ, chúng tôi muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt và ăn một bữa ngon. Anh có thể sắp xếp cho chúng tôi được không?”
“Được rồi!” Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Jiraiya, hắn cười lớn đồng thời xoa xoa ót mình rồi mới nói: “Tôi đã sai phái người chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho mọi người. Mọi người đi theo tôi đi!”. Vừa nói hắn trực tiếp đi dẫn đường cho đám người ninja y thuật đi theo hắn. Khi Tsunade đi theo sau Jiraiya thì đoàn người ninja y thuật cũng đi theo sau hắn.
Vừa đi thì Jiraiya cũng hỏi này hỏi nọ, một lúc đi được vài bước thì Jiraiya đột nhiên hỏi: “À, đúng rồi! Không phải tên mắt cá chết đi cùng với các người sao? Tên mắt cá chết đó chẳng lẽ không tới sao? Không lý nào a, nhiệm vụ quan trọng đó không lý nào thầy Sarutobi lại không đẻ hắn tham gia. Vậy hắn không có tham gia nhiệm vụ này hả?”
“hà...” Miệng Tsunade khẽ mở, hơi thở nhẹ nhàng từ miệng nàng phát ra. Ánh mắt xinh đẹp biến thành ảm đạm, nàng mở miệng với giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Chúng ta bị chia nhau ra!”
“Cái gì?” Giọng nói Jiraiya biến thành kinh ngạc, vẻ mặt hắn biến thành tò mò, hàng lông mày nhăn lại: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Chúng ta bị ninja làng Đá tập kích” Senju Tsunade trực tiếp đáp lại câu hỏi Jiraiya. Hiện tại nàng có chút lo lắng biểu hiện ở nàng đưa tay lên sờ sờ trán mình. Nàng đưa ngón tay vuốt vuốt trán mình và vừa vuốt trán vừa nói: “Chuyện này nói có chút phức tạp. Chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống sau đó tôi sẽ nói cho anh biết!”
“Được rồi!” Jiraiya gật đầu nhè nhẹ sau đó hắn cười lớn nói: “Hahaha... tên mắt cá chết đó làm sao có vấn đề gì chứ? Thực lực hắn rất mạnh đám người đó sẽ không có sao đâu! Cô nói phải không, Tsunade?” Bàn tay hắn đưa lên sờ sờ ót của mình đồng thời liên tục nói với Tsunade hy vọng Tsunade đồng ý với lời nói của hắn.
7
0
6 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
