TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 56
Góc Nhìn của Nữ Hiệp Sĩ (1)

Ngày 68 Ngoại Truyện:

Lúc mặt trời khuất bóng, những nơi trong khu rừng được ánh trăng soi rọi chính là lãnh địa của lũ quái vật. Đi vào rừng lúc buổi đêm chẳng khác gì tự sát kể cả khi có là một đội quân hùng hậu. Trước đây, có những tài liệu ghi chép về những trường hợp nhiều toán quân xâm lược của các quốc gia bị diệt sạch. Do bị tấn công bởi lũ quái vật có thể di chuyển thoải mái trong đêm tối.

Cho nên, chúng tôi rất cẩn trọng trong việc lựa chọn nơi dựng trại nghỉ chân. Chúng tôi chọn lấy một khu vực trống để có thể luân phiên nhau cảnh giới. Ngoài ra, một kết giới ma thuật đã được thiết lập quanh khu vực để đảm bảo tính an toàn cho toàn quân khỏi lũ quái vật. Vị pháp sư thiết lập rào chắn phép thuật cho chúng tôi là một thám hiểm giả đáng tin cậy đồng thời cũng là một người bạn của gia đình tôi – Một quân nhân già dặn kinh nghiệm với năng lực không thể bàn cãi được. Tôi cũng được thông báo về 3 mối nguy từ cánh rừng này có khả năng phá vỡ được kết giới ma thuật:

1) Đội quân chủ lực của loài Elf.

2) 2 hoặc nhiều con Hậu Hùng hơn xuất hiện (Chủng loài mạnh nhất ở khu rừng này).

3) Con quái vật độc tôn trong khu rừng này: Con Gấu Đỏ (Chúa Sơn Lâm).

Khi mà doanh trại và kết giới đã được dựng lên, tôi yên tâm cởi bỏ bộ giáp và thanh Estoc ma thuật [Nguyệt Phong] thay lấy một bộ quần áo thoải mái hơn vốn được thiết kế để hở đùi và vai. Thật ra trước đây những người hầu nam của tôi có cảnh báo cho tôi hãy mặc những bộ quần áo giản dị, kín đáo hơn thế này nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Thật phiền hà, tôi thấy vào cuối ngày tháo đi bộ giáp nặng nề và mặc đồ dễ di chuyển vẫn tốt hơn nhiều chứ.

Trong khi đang bận suy nghĩ sao đám bầy tôi lại bồn chồn,căng thẳng đến vậy, Pháp sư Waisury (người dựng nên kết giới) bước vào lều của tôi.

“Cảm ơn vì sự cố gắng, Quý cô Therese. Hôm nay cô chỉ huy rất xuất sắc.”

“Cảm ơn ngài, Ngài Waisury.”

“Tuy nhiên, cô phải lưu ý rằng khoảng cách giữ chúng ta và đội hậu cần càng bị kéo dãn. Chúng ta nên chậm lại và đảm bảo việc chuẩn bị được hoàn tất đến khi trận chiến thực sự nổ ra”

“Có lẽ vậy, nhưng để chữa lành bệnh cho công chúa, cuộc chiến này cần phải kết thúc sớm. Cơ hột tốt nhất cho một nghị quyết hòa bình là giảm tối thiểu lượng thương vong của cả loài Elf lẫn chúng ta. Tôi không muốn phải đổ máu quá nhiều. Không thì bất bình và oán hận chỉ càng tăng thêm.”

Tôi nhìn về phía ngài Waisury đầy tự tin, không chút nao núng khi nói ra lời tuyên bố vừa rồi. Nhìn thẳng vào mắt tôi, Ngài Waisury mỉm cười hài lòng.

“Quý cô Therese thật tốt bụng.”

“Tôi chẳng mấy tốt bụng khi buộc phải lấy đi mạng sống của kẻ khác trên chiến trường, nhưng… tôi chấp nhận nó như một phần cái chức danh hiệp sĩ của mình” rồi tôi mỉm cười.

Bổng nhiên bụng tôi kêu lên một tiếng ọc lớn. Thật là ngượng quá, tôi chẳng biết phải phản ứng lại thế nào nữa.

“…………..”

“…………..”

Ngài Waisury và tôi nhìn nhau trong giây lát. Tôi nhận ra rằng khuôn mặt mình nóng dần hết lên do sự việc ngốc nghếch lúc nãy. Quá bối rối, tôi đành quyết định nhanh chóng chuyển để tài.

“N..Nhắc mới nhớ, hình như là ngài chưa ăn tối, N..Ngài Waisury, ngài có muốn ă..ăn cùng ta không?”

“kukuku…Vâng, tôi rất sẵn lòng.”

Với một tiếng cười nhỏ, Ngài Waisury đồng ý. Tôi ra lệnh cho những người hầu trong khi ngồi cam chịu nỗi ngượng ngùng này đến khi bữa ăn được dọn lên. Mặc dù tôi là chỉ huy của đơn vị này, nhưng đây căn bản là chiến trường. Do vậy thức ăn không phải là những món xa hoa, sơn hào hải vị mà chúng tôi vốn vẫn quen ăn, mà là một bát súp rau củ và bánh mì cứng, thịt bò giăm bông, kèm với những món đơn giản như bánh langdo[1] với vị chua đặc biệt, đều là những món thanh đạm. Và trà giữ cho cổ họng chúng tôi không bị quá khô suốt bữa ăn, bữa ăn nhẹ với bánh mì và nước súp.

Do tôi cũng khá mệt mỏi nên dù bữa ăn có đơn giản, tôi vẫn thật lòng thưởng thức chúng… Phải, ngon lắm! Ổ bánh mỳ cứ như bốc hơi ở trên bàn tay tôi, chưa hết thèm ăn, tôi với sang cái bánh mỳ thứ hai.

Tôi chợt nhận ra Ngài Waisury hứng thú nhìn lấy tôi.

“Ngài Waisury, Có gì thú vị vậy?” Tôi hắng giọng hỏi.

“Không, không…Chỉ là Quý cô Therese thật đáng yêu khi ăn, tôi vô tình bị cuốn hút và ngưỡng mộ phong cách cử chỉ của cô.”

“Ngưỡng mộ cử chỉ của tôi? Tôi không hay Ngài Waisury lại có hứng thú với tôi đấy.”

“Không, ý tôi không phải vậy….”

“Vậy… Đó là gì?”

“Hưm… Nên nói thế nào đây… Tôi không hề có ý xúc phạm đến chỉ huy! À… Tôi nên xin lỗi ngài thế nào đây? Thật là khó…”

Tôi nở nụ cười gượng khi trông thấy Ngài Waisury bị cái vẻ vờ bị xúc phạm của tôi làm cho thật sự bối rối. Tôi đã ăn xong cái bánh mỳ thứ hai. Mặc dù tôi muốn ăn thêm 6 suất nữa, nhưng tôi cảm thấy có chút tự trách khi thấy Ngài Waisury chưa đụng một miếng nào vào phần thức ăn của mình. Lúc tôi định bảo ông ta hãy bắt đầu bữa ăn của mình đi thì nghe thấy một tiếng động lớn.

“CHOANG”, một tiếng đổ sầm nghe như tiếng kính vỡ nát vang lên từ phía bên ngoài dội vào.

“Hửm? Tiếng gì th—“

“KHÔNG THỂ NÀO!”

Tôi tự hỏi liệu đó là tiếng gì thì Ngài Waisury bất chợt đứng bật dậy với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.

“C…có chuyện gì đã xảy ra, Ngài Waisury?”

“Kết giới ma thuật của tôi, vỡ rồi! Tôi không rõ ai hay cái gì đã phá vỡ nó, nhưng chắc chắn là kẻ địch. Xin ngài hãy nhanh chóng mặc áo giáp vào!”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến khi Ngài Waisury vừa dứt câu, đợt tấn công của kẻ địch đã mau chóng được khơi mào. Tôi nghe thấy những tiếng gầm. Bất thình lình, mặt đất và căn lều lung lay kịch liệt bởi cơn chấn động.

“ẦM ẦM ẦM”. May mắn thay, lớp vải của căn lều quân đội của tôi được làm từ kết cấu chắc chắn. Tiếng thét, tiếng la hét càng lúc càng lớn. Tôi phải chú tâm mới khái quát được tình hình.

“Kẻ địch tấn công—–!!! Kẻ địch tấn công—!!!”

“Tất cả đơn vị chuẩn bị chiến đấu! Di chuyển ngay nếu không muốn chết!!”

“Argh–!!! UWAAAAA—-!!!!!”

“Tay, tay CỦAAAAA TÔI!!”

” Đó là pháo kích bằng ma thuật. Kẻ địch có Pháp Sư! Núp đi!”

“CỨU THƯƠNG, CỨU THƯƠNG ĐÂU!!!”

“Đã xác nhận kẻ địch. Kẻ địch là một đội quân Undead! Tôi nhắc lại, một đội quân Undead rất đông!”

“ĐỪNG CHẾT, CẬU KHÔNG ĐƯỢC CHẾT, KHỐN KIẾP!!!”

“Lạnh… Lạnh quá mẹ ơi.”

“Tản ra! Có Pháp Sư đang khống chế chúng!!”

Nghe thấy những tiếng la hét và tiếng nói vang ra từ mọi phía ở ngoài căn lều, tôi vội vàng mặc áo giáp và cầm trong tay thanh kiếm ma thuật [Nguyệt Phong] Cuối cùng, tôi khoác lên mình cái áo choàng được yểm bùa ( được người thợ rèn riêng của tôi cường hóa) là vật thay thế cho chiếc khiên. Ngay lúc chuẩn bị xong, tôi nghe thấy tiếng động ở phía sau căn lều. Từ tiếng bước chân, tôi biết được hai người đó là ai.

“Thứ lỗi cho sự thô lỗ của chúng tôi, Chỉ Huy.”

“Kẻ địch là một đội quân Black Skeleton! Ngoài ra còn một Hobgoblin Pháp Sư lẫn trong đó.”

Bình thản lắng nghe báo cáo của họ, tôi đưa ra mệnh lệnh cho hai người sĩ quan phụ tá – Behn, một Tu Sĩ 22 tuổi và Levias, một Kiếm Sĩ trong bộ giáp màu đỏ.

“Hãy tiêu diệt kẻ địch. Đi cùng với chúng tôi. Ngài Waisury!”

“Tất nhiên! Hãy giành lấy chiến thắng!”

“Phải, dĩ nhiên!”

Tôi thực sự ghét cay ghét đắng đổ máu không cần thiết. Tuy nhiên, người của tôi không phải muốn những lời nói sáo rỗng. Để cứu lấy thuộc hạ, tôi phải vứt đi lòng thương xót, lấy đi mạng sống của kẻ địch. Với ý chí kiên định, chúng tôi lao vào chiến trường. Nhất định phải chiến thắng.

Lúc bước ra ngoài để chiến đấu, đôi mắt của Therese tràn đầy kiên quyết, cô có một vẻ đẹp quý tộc và cao quý, tràn ngập tự tin sẽ dẫn dắt mọi người đến chiến thắng. Có điều Therese vẫn chưa rõ… đó là kẻ địch lúc này cô phải đối mặt không hề giống bất cứ ai cô từng chạm mặt trước đây.

Phía ngoài căn lều là cơn nóng bỏng rát cùng ngọn lửa bịt bùng trong ánh trăng đêm, dù đây không hẳn là lý tưởng, thế này cũng quá đủ ánh sáng để chiến đấu. Tuy vậy, thật khó có thể đo đếm được chính xác số lượng kẻ địch, đặc biệt là đám Skeleton toàn thân đen nhánh đấy. Có lẽ vẫn có những đội quân đang rình rập trong khu rừng, nơi ánh sáng không rọi tới được.

Tinh thần chiến đấu của tôi bắt đầu chùng xuống khi nghĩ đến cái khả năng đây mới chỉ một phần của một đội quân phục kích đông đảo hơn. Tôi nhanh chóng vứt những suy nghĩ tiêu cực như vậy ra sau đầu và kêu gọi dũng khí bằng một tiếng hét xung trận. Tôi lao thẳng đến gia nhập vào cuộc chiến đang diễn ra!

44

0

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.