TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39

Họa sĩ số 1 vũ trụ: [???]

Rất nhanh, Khương Lệnh Từ gửi tin nhắn trả lời.

[Mạng internet không an toàn, video có thể bị lọt ra ngoài.]

Lê Đường: "..."

Ai mà đi khỏa thân trong video chứ?!

Cô đâu có ngu, ý thức giữ an toàn trong phương diện này cô vẫn có đấy nhé!

Chỉ là...

Cô không ngờ phẩm hạnh của Khương Lệnh Từ lại đoan chính đến mức này.

Anh thậm chí còn nghĩ xa đến cả vấn đề này nữa cơ đấy...

Họa sĩ số 1 vũ trụ: [Tôi còn chưa nhảy xong mà!!!]

[Tôi đã tập đoạn ending lâu lắm rồi đó!]

Cả đêm không ngủ.

Căng thẳng đến mức tim đập nhanh khi nhảy xong màn biểu diễn này.

Lúc này, Lê Đường đã mệt đến nỗi mơ màng.

Nhìn chằm chằm vào màn hình chẳng thấy Khương Lệnh Từ trả lời, cô cố gắng gõ nốt dòng chữ còn dang dở: "Thế nên rốt cuộc là... Anh đã bị bắt giữ chưa?"

Nhưng——

Trước khi kịp nhấn gửi.

Cô đã ngủ quên rồi.

Khương Lệnh Từ rất hiếm khi giải quyết nhu cầu sinh lý vào buổi sáng sớm.

Dù sao thì cũng lãng phí mất nửa tiếng đồng hồ.

Chừng ấy thời gian, anh hoàn toàn có thể làm được rất nhiều việc có ích hơn—

Ví dụ như trong phòng sách vẫn còn vô số chữ Giáp Cốt chờ anh nghiên cứu và giải mã.

Nhưng hôm nay...

Mọi thứ đều khác với thường ngày.

Dù có cố thế nào đi nữa, anh cũng không thể tự nhiên lắng xuống được.

Lát nữa anh còn phải đến Viện nghiên cứu, vậy nên chỉ có thể tự mình động thủ.

Khương Lệnh Từ cảm thấy rất xa lạ.

Dù thứ này rõ ràng là của chính mình, nhưng anh lại không có chút cảm giác quen thuộc nào.

Nếu không phải do Lê Đường cố tình để anh nhìn thấy đóa hoa lan nhỏ màu hoa hồng ấy—

Thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ liên hệ được nó với bản thân mình, dù chỉ là một chút màu sắc.

Ánh đèn phòng tắm dịu dàng hắt xuống,

Mu bàn tay anh nổi rõ những đường gân xanh, mang theo một vẻ gợi cảm đầy cấm kỵ.

Thế nhưng, động tác của chủ nhân bàn tay ấy lại khô khan và xa cách.

Trong đầu, những hình ảnh thoáng qua—

Đôi chân trắng trẻo, tấm lưng mảnh mai,

Và cả hai rãnh lưng mỏng manh.

Giấc mơ ẩm ướt của anh đêm qua,

Bỗng chốc trùng khớp với những hình ảnh ấy một cách hoàn hảo.

Cô thích trêu chọc anh, nhưng cũng mong manh dễ vỡ.

Mạnh quá cũng không được.

Nhẹ quá cũng không xong.

Cô gái ấy sẽ than mệt nếu cứ giữ mãi một tư thế.

Nên mỗi lần làm, đều phải thay đổi sang tư thế khác.

Không được quá sâu, cũng không thể rút ra.

Đầu gối quỳ quá lâu trên thảm sẽ hằn lên vệt đỏ đẹp đẽ.

Lòng bàn tay anh áp lên vùng bụng phẳng lì của cô.

Dường như chỉ cần xuyên qua lớp da mỏng manh ấy,

Là có thể chạm vào chính mình.

Từ mới lạ đến thành thạo.

Từ khô khan cho tới trơn trượt.

Năng lực học tập của Khương Lệnh Từ rất mạnh.

Chẳng bao lâu, anh đã có thể nắm bắt được một vài quy luật.

Những gì cô gỡ xuống,

Không phải là từng lớp mạng che mặt.

Mà là từng tầng du͙© vọиɠ và cấm kỵ,

Được khóa kín trong lớp kén của anh.

Sau đó, anh cầm điện thoại lên, gõ một dòng tin nhắn gửi đi.

Khương Lệnh Từ: [Lần sau lại nhảy.]

Lần sau này, ý chỉ—

Sau khi kết hôn.

Buổi sáng hôm đó, Thẩm Hòe Chi bị tai nạn giao thông nhẹ.

Chân trái bị gãy, từ lông mi đến dưới cằm đều bị trầy xước.

Tình trạng này khiến anh ta không thể nào lên hình được.

Trong Viện nghiên cứu, những người còn lại có già có trẻ.

Người già thì không chỉ không chịu nổi lịch trình dày đặc,

Mà còn lo sợ bản thân không theo kịp sự phát triển của xã hội.

Những cuộc bàn luận về chữ cổ có thể khiến khán giả có cái nhìn trái chiều.

Người trẻ thì không đủ trình độ học vấn.

Nếu sơ suất mắc lỗi trước công chúng,

Ảnh hưởng xấu còn lớn hơn rất nhiều!

Suy xét mọi trường hợp,

Ứng cử viên duy nhất còn lại——

Chính là Khương Lệnh Từ.

Nghỉ phép?

Chắc chắn là không thể được.

Viện phó lo rằng một mình ông không thể thuyết phục được Khương Lệnh Từ,

Nên đặc biệt mời cả cựu Viện trưởng ra mặt.

Hai người hợp sức, nói tình lẫn nói lý.

“Viện nhà người ta đều cử con át chủ bài xuất trận.

Viện Phục hồi văn vật chọn Cố Tinh Đàn—ngôi sao mới của ngành phục hồi, tài mạo song toàn.

Viện chúng ta chẳng lẽ lại để một người học vấn chưa đến đâu làm mất mặt sao?”

Viện phó tiếp tục thuyết phục:

“Chương trình chỉ kéo dài nửa tháng, tổ chức ngay Bắc Thành bên cạnh.

Sau khi xong việc, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép nửa tháng, tùy cậu sắp xếp việc riêng.”

Cựu Viện trưởng thở dài, bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý:

“Nếu em cố chấp không đi, vậy thì ông già này chỉ còn cách mặc giáp ra trận lần nữa thôi.”

Khương Lệnh Từ im lặng.

Anh có thể không nể mặt Viện phó, nhưng cựu Viện trưởng lại là ân sư của anh.

Ông ấy đã hơn 70 tuổi, thực sự không thể chịu nổi lịch trình dày đặc và cường độ công việc cao như vậy.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Một tháng.”

Viện phó ngớ người:

“Gì cơ?”

9

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.