TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Bình luận 2555 (chủ post): Tiếp tục theo dõi diễn biến vụ án "Giáo sư Khương bị cướp mất trinh tiết", cập nhật tiến độ mới nhất! Nghi phạm đã lộ diện ngay trước cửa Viện nghiên cứu chữ cổ, thậm chí còn có video làm bằng chứng.

Đoạn video khá dài, chất lượng lại ở mức kỳ lạ—vừa mờ vừa sắc nét.

Mờ là bởi người quay đứng cách khá xa, gương mặt nhân vật gần như không thể nhận diện rõ ràng.

Nét là vì… mọi động tác của nhân vật chính đều cực kỳ rõ ràng.

Khương Lệnh Từ, với khí chất xuất chúng, đứng ngay cửa Viện nghiên cứu, nên rất dễ nhận ra.

Còn về người con gái bí ẩn kia—

Mọi thứ mà camera có thể ghi lại chỉ là dáng người vô cùng hoàn mỹ.

Dù chỉ là một bóng lưng nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ đầy cuốn hút.

Bình luận 2556: Vãi chưởng! Trên đời thực sự có một cô gái như vậy sao?! Ban đầu tôi cứ tưởng mấy người suy diễn quá đà, nào là dấu hôn, vết cắn, biết đâu chỉ là vết cạo gió thôi chứ?!

Bình luận 2557: Phải giữ đầu óc tỉnh táo khi ăn dưa! Trong tay giáo sư Khương đang cầm cái gì kia? Hình như là giấy A4? Không lẽ là luận văn?! Hay có khi nào tất cả đang hiểu lầm, thực chất chỉ là một nữ sinh nào đó của giáo sư thôi?

Bình luận 2600: Không thể nào! Giáo sư Khương chưa bao giờ gặp riêng sinh viên. Nếu có vấn đề gì cần trao đổi, đều phải gửi mail hoặc tới giảng đường. (Từ một sinh viên trực hệ của giáo sư Khương.)

Bình luận 2610: OK! Nếu đã không phải sinh viên, vậy xấp giấy A4 kia rốt cuộc là cái gì?

Bình luận 2611: Nghĩ thôi là biết! Chắc chắn là thư tình!

Bình luận 2615: Ơ nhưng ai lại lấy giấy A4 để viết thư tình chứ?!

Bình luận 2616: Xét theo phong cách và hướng nghiên cứu của giáo sư Khương, nếu thật sự dùng giấy A4 để viết thư tình, tôi cũng chẳng thấy lạ lắm đâu.

Và điều bất ngờ hơn cả—

Ý kiến này nhận được sự đồng thuận tuyệt đối.

Bình luận 2620 (Tôi học Giáp Cốt Văn chứ chưa chết đâu nhé):

Mấy người phiến diện quá rồi đấy! Chúng tôi nghiên cứu chữ Giáp Cốt, chứ không phải sống ở thời đại dùng chữ Giáp Cốt đâu!

Bọn tôi biết viết thư thì đương nhiên phải dùng giấy viết thư, ai lại đi dùng giấy A4?!

Chứ đừng nói là dùng để… viết thư tình!

Bình luận 2655:

Thôi bỏ qua vụ giấy A4 đi, mấy người xem đoạn cuối video kìa!

Ai cũng biết giáo sư Khương mắc chứng sạch sẽ, nhưng lúc cà phê sắp bắn lên người, phản ứng đầu tiên của thầy ấy không phải tránh, mà là…

Đỡ lấy đối phương!

Nếu tính theo trọng lực và tốc độ rơi của cà phê, giáo sư Khương hoàn toàn có thể né được, nhưng thầy ấy lại chủ động tiến lên.

Cứ cho là thầy ấy phong độ, ga lăng đi, nhưng… phản ứng bản năng của con người thì không thể giả vờ được!

Quan trọng nhất là—thầy ấy không hề do dự!

Bình luận 2656:

Cho nên?

...

Phía sau là hàng trăm bình luận nối tiếp câu "Cho nên?".

Bình luận 2688:

Cho nên—— Thầy ấy yêu lắm rồi!!!

Bình luận 2689 (Chủ post):

Tổng kết: "Chị gái cà phê" có lẽ chính là nghi phạm.

Lê Đường: "……"

Đáng lẽ cô không nên vì mất ngủ mà lướt diễn đàn trường, định tìm chút kế sách chinh phục (hay chính xác hơn là "ngủ được với") Khương Lệnh Từ.

Giờ thì càng không ngủ nổi nữa.

Trong đầu cô chỉ quanh quẩn hai câu—

"Anh ấy yêu lắm rồi!!!" và "Chị gái cà phê."

Cái danh xưng quê một cục!!!

Nhưng ít ra, việc lướt dưa nửa đêm cũng không hoàn toàn vô ích.

Nó giúp cô tìm ra chút linh cảm.

Chiếc áo sơ mi dính cà phê kia—

Cô đã mang về với ý định giặt sạch rồi trả lại cho anh, dù sao cũng là do cô làm bẩn.

Phần cổ tay áo và nửa bên eo đều loang lổ vệt nâu sữa, nhìn mà xót ruột.

Ban đầu, cô định mua một cái mới để trả.

Nhưng bây giờ…

Nó đã có công dụng khác.

Cô thợ Tiểu Lê miệt mài cả đêm.

Đến khi trời sáng, cô mới buông chiếc bút vẽ sắp tàn phế xuống, xoay xoay bờ vai nhức mỏi.

Sau khi treo chiếc áo sơ mi lên, cô vật người ngã xuống sofa, mệt mỏi thở dài:

"Mệt quá đi mất."

Lần trước cô kiệt sức thế này, chắc là lúc vẽ xong bức "Kỳ Tích".

Trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô—

Có hai vệt màu nước do cô vô tình quệt phải.

Trông hệt như...

Hai sợi ria mép của mèo.

Chiếc sơ mi ban đầu bị cà phê làm hỏng, giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật mới.

Lê Đường biến vết cà phê loang lổ thành một bức tranh thủy mặc—trên đó là một bụi hoa lan mềm mại nhưng vẫn góc cạnh, cành lá xum xuê đan xen tự nhiên.

Ở chính giữa, những bông lan nhỏ xinh màu hồng nhạt pha trắng như đang ẩn mình giữa sương sớm, tinh tế đến mức khiến người ta có cảm giác chúng vốn dĩ đã ở đó từ lâu.

Sự kết hợp ấy tuyệt đối hài hòa, không chỉ che đi khuyết điểm mà còn tăng thêm vài phần văn nhã, rất hợp với khí chất của Khương Lệnh Từ.

Lê Đường vốn không giỏi vẽ tranh thủy mặc, nhất là khi dùng màu acrylic để thể hiện phong cách này.

7

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.