TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Sự im lặng kéo dài một giây.

Lê Đường chớp chớp mắt, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, như thể lời mình vừa nói ra hoàn toàn không có chút vấn đề nào.

Thế nhưng, ánh mắt sáng rực như có ý đồ xấu xa kia đã bán đứng tất cả.

Ý đồ của cô quá rõ ràng!

Thậm chí, cô căn bản không thèm giấu giếm mục đích của bản thân nữa.

Vô cùng thẳng thắn!

Khương Lệnh Từ vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không nói gì.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn vươn tay, cầm lấy quân cờ trước mặt mình.

Anh đã đồng ý rồi.

Mà một khi đã đồng ý, Khương Lệnh Từ chưa từng có khái niệm đổi ý giữa chừng.

Chơi cờ bay không chỉ đơn thuần dựa vào may mắn mà còn đòi hỏi chiến thuật và kỹ năng.

Hiển nhiên, xét về mặt này, Khương Lệnh Từ vượt trội hơn Lê Đường một bậc.

Sau hai ván cờ, chiến thắng đều nghiêng về phía anh.

Nhưng cũng không ngoài dự đoán.

Anh từ trước đến nay luôn suy tính cẩn thận, đầu óc nhạy bén, những trò chơi kiểu này, làm sao có thể thua dễ dàng được?

Lê Đường lại không cam lòng, cô cắn môi, ánh mắt lấp lóe vẻ không phục, nhưng dù có không phục đến đâu thì cũng phải chấp nhận thua cuộc.

Chỉ là, điều làm cô hơi thất vọng chính là…

Khương Lệnh Từ quá chính trực!

Anh đoan chính đến mức không thừa cơ lợi dụng, không đặt ra bất kỳ câu hỏi hóc búa nào, lại càng không nhân cơ hội này bắt cô cởϊ qυầи áo.

Anh chỉ nhẹ nhàng cầm tờ biểu mẫu khi nãy cô điền qua loa, sau đó hỏi lại những mục cô để trống.

"Môn vận động yêu thích của em là gì?"

Lê Đường chống cằm, đầu ngón tay thon dài vô thức nghịch viên xúc xắc trong tay.

Cô trả lời mà không cần nghĩ ngợi: "Nhiều lắm. Tôi thích tất cả các môn thể thao mạo hiểm, ví dụ như nhảy dù, nhảy bungee… Dạo này còn mê trượt tuyết nữa."

Nhắc đến đây, cô bỗng hứng thú hẳn lên, khóe môi cong thành một nụ cười đầy tự hào.

"Lần trước tôi đã thử thách thành công sườn dốc 90 độ đấy!"

Nhớ lại cảm giác lướt trên tuyết với tốc độ cao, adrenaline tràn đầy trong cơ thể, gió lạnh táp qua da, tim đập thình thịch trong l*иg ngực—mọi thứ vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua.

Ánh mắt cô rực sáng, toàn thân toát ra một luồng hào quang kiêu hãnh, giống như một chú báo nhỏ sau khi chinh phục được lãnh địa mới.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như viết đầy bốn chữ to đùng: "Khen tôi đi!"

Khương Lệnh Từ luôn là người biết nhìn nhận thực lực.

Anh chưa bao giờ tiếc lời khen cho những thứ đáng được khen.

Vì vậy, anh gật đầu, giọng trầm ổn: "Lợi hại lắm."

Lê Đường nhướng mày, hất cằm lên nhận lời khen một cách đầy kiêu hãnh: "Đương nhiên rồi."

Không hề có chút dáng vẻ khiêm tốn nào, ngược lại còn tràn trề tự tin, giống như một con mèo nhỏ đang vểnh đuôi vì được chủ nhân vuốt ve.

Giỏi thì là giỏi, không giỏi thì không giỏi thôi.

Cô chưa bao giờ che giấu năng lực của mình.

"Tôi còn thích du lịch vòng quanh thế giới nữa."

Cô tiếp tục, giọng nói pha chút phóng khoáng.

"Tôi không thích lên kế hoạch trước, thích đến đâu thì tính tới đó, dù sao thì Trái Đất này cũng chẳng có giới hạn gì cả..."

Cô vừa nói vừa đưa tay ra, như thể đang nắm lấy cả thế giới trong lòng bàn tay.

Khương Lệnh Từ lặng lẽ lắng nghe.

Anh phát hiện ra rằng thế giới nội tâm của Lê Đường phong phú hơn nhiều so với những gì cô thể hiện bên ngoài.

Cô không tuân theo quy tắc cứng nhắc, không thích bị bó buộc trong một khuôn khổ nhất định.

Cuộc sống của cô rực rỡ và đa sắc màu, hoàn toàn khác biệt với cuộc đời của anh—một cuộc đời đen trắng rõ ràng, có quy tắc, có trình tự, thậm chí có thể đoán trước được hồi kết ngay từ bây giờ.

Cô như một cơn gió tự do, không ai có thể giữ lại được.

Dù anh có chuẩn bị bao nhiêu tờ biểu mẫu đi chăng nữa, cũng không thể viết hết được những trải nghiệm phong phú của cô.

"Màu sắc yêu thích của em là gì?"

"Tôi không có màu nào đặc biệt thích hoặc đặc biệt ghét cả."

Lê Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Màu sắc may mắn của tôi thay đổi theo từng ngày. Hôm nay là màu bạc, thế nên tạm thời tôi khá thích nó."

Cô nói xong, ngón tay còn tinh nghịch chạm vào chiếc dây chuyền bạc trên cổ mình, ánh kim loại lấp lánh dưới ánh đèn.

Khương Lệnh Từ im lặng.

Mỗi một câu cô nói ra, anh đều cảm thấy vô cùng thú vị.

So với việc nhìn một tờ giấy A4 khô khan với những câu hỏi máy móc, thì cách cô trực tiếp kể về cuộc sống của mình có sức hấp dẫn hơn gấp trăm lần.

"Loại trái cây yêu thích?"

"Dâu tây."

Lê Đường trả lời ngay lập tức. "Nhưng phải là loại có vị ngọt pha chút chua, không thích loại thuần ngọt."

Cô thậm chí còn nhấn mạnh, như thể đây là một tiêu chí quan trọng đến mức không thể bỏ qua.

Cứ như thế, họ chơi liên tiếp mấy ván.

Lê Đường dần dần nhận ra một vấn đề…

Cô sắp tự cởi sạch mình rồi!

Tại sao cô lại toàn thua thế này?!

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.