0 chữ
Chương 37
Chương 21.1: Chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, bầu trời trong xanh vạn dặm.
Huyết Thương Hầu phủ mở rộng cổng, hạ nhân bận rộn ra vào, chuẩn bị nghênh đón khách khứa đến viếng tang.
Tối qua Huyết Thương Hầu phủ náo loạn cả đêm, rất nhiều người không ngủ ngon giấc, trước mắt một mảnh uể oải, không khí trầm lắng, thoáng hiện vài phần chán nản của việc tang sự.
Hôm nay là ngày hạ táng Quân Vân Khanh, dù sao cũng là đích trưởng nữ danh chính ngôn thuận của Huyết Thương Hầu phủ, những hào môn vọng tộc có tiếng ở Viêm Dương Thành đều phái người đến đưa tiễn.
Người gác cổng lần lượt xướng tên khách, Lăng Diễm Đông cùng Tiêu thị ngồi trước linh đường, nhận lời an ủi của mọi người.
Tinh thần cả hai đều không tốt lắm, Lăng Tuyết Nhu đứng bên cạnh hai người dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện, chiếc áo tang trắng phau phau bay nhẹ, đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại khẽ lau khóe mắt, trông thật đáng thương, khiến không ít người thương xót.
Khách khứa từng bước một đã đến, gần đến giờ hạ táng, mọi người lại phát hiện Tam hoàng tử và Thanh Vận quận chúa vẫn chưa thấy đâu, nhất thời không khỏi khẽ xì xào bàn tán.
Việc Thanh Vận quận chúa không đến, mọi người ở đây đều có thể hiểu được.
Nguyên nhân cái chết của Quân Vân Khanh họ ít nhiều đều biết, cũng biết ngày thường Quân Vân Khanh thường xuyên nhằm vào nàng, việc nàng không đến là điều bình thường, hơn nữa Khang vương phủ cũng đã phái người tới.
Chỉ là Tam hoàng tử cũng không thấy mặt, khiến người ta khó hiểu.
Tuy rằng ai cũng biết hắn bất mãn với hôn sự cùng Quân Vân Khanh, nhưng người chết là chuyện lớn, thế nào cũng nên đến nhìn mặt một lần chứ?
Thoải mái nằm trong quan tài, Quân Vân Khanh nghe tiếng xì xào của mọi người, khẽ ngáp một tiếng không thành tiếng, chẳng thèm để ý cái tên tra nam Lăng Phi Mặc kia có đến hay không nếu hắn đến mới là chuyện lạ! Trận triều thú mà Lăng Thanh Vận dẫn đi không lấy mạng hắn đã là may mắn lắm rồi, đừng hòng hắn bò dậy khỏi giường trong mười ngày nửa tháng.
Đang nghĩ ngợi, nghe người gác cổng xướng to: “Tam hoàng tử đến!”
“Thanh Vận quận chúa đến!”
Quân Vân Khanh nghe vậy khẽ nhướng mày, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Bọn họ thế nhưng thoát được trận triều thú kia?
“Bá phụ, ta đến viếng Vân Khanh.” Giọng Lăng Phi Mặc hơi khàn khàn vang lên, tuy nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng lại rất có khí lực, không giống như bị nội thương.
Xem ra bọn họ thật sự gặp may mắn! Quân Vân Khanh âm thầm nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu, chuyện hôm qua không biết đã xảy ra sai sót ở đâu, rõ ràng nàng đã tính toán kỹ lưỡng, hai người kia không thể nào bình an vô sự mới đúng chứ.
Sau khi Lăng Phi Mặc và Lăng Thanh Vận lần lượt thắp hương xong, chỉ còn một khắc nữa là đến giờ hạ táng.
Thấy khách khứa đã đến đông đủ, Lăng Diễm Đông khẽ hắng giọng, mời vị tộc lão tóc trắng xóa của dòng bên Quân gia lên trước.
Mẹ con Tiêu thị thấy vậy, ánh mắt vui mừng chợt lóe qua, biết hắn muốn nhân cơ hội này, hướng mọi người tuyên bố việc Lăng Tuyết Nhu kế thừa Hầu phủ.
Đây là chuyện bọn họ đã bàn bạc kỹ từ trước.
Việc Lăng Tuyết Nhu kế thừa Huyết Thương Hầu phủ, dù lý do nói ra có đường hoàng đến đâu, nào là thiên phú hơn người, nào là dòng dõi hoàng thất, rốt cuộc vẫn là danh không chính ngôn không thuận!
Dù sao cơ nghiệp Hầu phủ này là một tay Quân Mộc Nguyệt gây dựng nên, dù Quân Vân Khanh đã chết, cũng không đến lượt Lăng Tuyết Nhu nhúng chàm! Nếu Quân lão gia tử ở đây, chỉ sợ thà để hoàng đế thu hồi tước vị này, cũng không chịu để Lăng Tuyết Nhu kế thừa!
Bây giờ bọn họ tuyên bố trước mặt mọi người, là muốn làm cho mọi chuyện đều đã rõ ràng, dù sao có tộc lão dòng bên Quân gia ủng hộ, nếu Quân lão gia tử trở về muốn thay đổi ý định, đó là trở mặt, không coi hoàng gia ra gì.
Sau khi tuyên bố xong, Quân Vân Khanh sẽ được hạ táng, rồi lại triệu tập người đến từ đường để xóa tên nàng!
Lăng Tuyết Nhu nghĩ, trên mặt bất giác nở một nụ cười nhạt, về sau Huyết Thương Hầu phủ sẽ là của nàng!
Huyết Thương Hầu phủ mở rộng cổng, hạ nhân bận rộn ra vào, chuẩn bị nghênh đón khách khứa đến viếng tang.
Tối qua Huyết Thương Hầu phủ náo loạn cả đêm, rất nhiều người không ngủ ngon giấc, trước mắt một mảnh uể oải, không khí trầm lắng, thoáng hiện vài phần chán nản của việc tang sự.
Hôm nay là ngày hạ táng Quân Vân Khanh, dù sao cũng là đích trưởng nữ danh chính ngôn thuận của Huyết Thương Hầu phủ, những hào môn vọng tộc có tiếng ở Viêm Dương Thành đều phái người đến đưa tiễn.
Người gác cổng lần lượt xướng tên khách, Lăng Diễm Đông cùng Tiêu thị ngồi trước linh đường, nhận lời an ủi của mọi người.
Tinh thần cả hai đều không tốt lắm, Lăng Tuyết Nhu đứng bên cạnh hai người dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện, chiếc áo tang trắng phau phau bay nhẹ, đôi mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng lại khẽ lau khóe mắt, trông thật đáng thương, khiến không ít người thương xót.
Việc Thanh Vận quận chúa không đến, mọi người ở đây đều có thể hiểu được.
Nguyên nhân cái chết của Quân Vân Khanh họ ít nhiều đều biết, cũng biết ngày thường Quân Vân Khanh thường xuyên nhằm vào nàng, việc nàng không đến là điều bình thường, hơn nữa Khang vương phủ cũng đã phái người tới.
Chỉ là Tam hoàng tử cũng không thấy mặt, khiến người ta khó hiểu.
Tuy rằng ai cũng biết hắn bất mãn với hôn sự cùng Quân Vân Khanh, nhưng người chết là chuyện lớn, thế nào cũng nên đến nhìn mặt một lần chứ?
Thoải mái nằm trong quan tài, Quân Vân Khanh nghe tiếng xì xào của mọi người, khẽ ngáp một tiếng không thành tiếng, chẳng thèm để ý cái tên tra nam Lăng Phi Mặc kia có đến hay không nếu hắn đến mới là chuyện lạ! Trận triều thú mà Lăng Thanh Vận dẫn đi không lấy mạng hắn đã là may mắn lắm rồi, đừng hòng hắn bò dậy khỏi giường trong mười ngày nửa tháng.
“Thanh Vận quận chúa đến!”
Quân Vân Khanh nghe vậy khẽ nhướng mày, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Bọn họ thế nhưng thoát được trận triều thú kia?
“Bá phụ, ta đến viếng Vân Khanh.” Giọng Lăng Phi Mặc hơi khàn khàn vang lên, tuy nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng lại rất có khí lực, không giống như bị nội thương.
Xem ra bọn họ thật sự gặp may mắn! Quân Vân Khanh âm thầm nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu, chuyện hôm qua không biết đã xảy ra sai sót ở đâu, rõ ràng nàng đã tính toán kỹ lưỡng, hai người kia không thể nào bình an vô sự mới đúng chứ.
Sau khi Lăng Phi Mặc và Lăng Thanh Vận lần lượt thắp hương xong, chỉ còn một khắc nữa là đến giờ hạ táng.
Thấy khách khứa đã đến đông đủ, Lăng Diễm Đông khẽ hắng giọng, mời vị tộc lão tóc trắng xóa của dòng bên Quân gia lên trước.
Đây là chuyện bọn họ đã bàn bạc kỹ từ trước.
Việc Lăng Tuyết Nhu kế thừa Huyết Thương Hầu phủ, dù lý do nói ra có đường hoàng đến đâu, nào là thiên phú hơn người, nào là dòng dõi hoàng thất, rốt cuộc vẫn là danh không chính ngôn không thuận!
Dù sao cơ nghiệp Hầu phủ này là một tay Quân Mộc Nguyệt gây dựng nên, dù Quân Vân Khanh đã chết, cũng không đến lượt Lăng Tuyết Nhu nhúng chàm! Nếu Quân lão gia tử ở đây, chỉ sợ thà để hoàng đế thu hồi tước vị này, cũng không chịu để Lăng Tuyết Nhu kế thừa!
Bây giờ bọn họ tuyên bố trước mặt mọi người, là muốn làm cho mọi chuyện đều đã rõ ràng, dù sao có tộc lão dòng bên Quân gia ủng hộ, nếu Quân lão gia tử trở về muốn thay đổi ý định, đó là trở mặt, không coi hoàng gia ra gì.
Sau khi tuyên bố xong, Quân Vân Khanh sẽ được hạ táng, rồi lại triệu tập người đến từ đường để xóa tên nàng!
Lăng Tuyết Nhu nghĩ, trên mặt bất giác nở một nụ cười nhạt, về sau Huyết Thương Hầu phủ sẽ là của nàng!
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
