0 chữ
Chương 28
Chương 16: Phản công
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?! Hai nhóm binh lính đều chết sững tại chỗ.
Tên Huyền tướng thất phẩm đi đầu cau mày hỏi:
“Các ngươi dùng mồi gì thế?”
Người dẫn đầu đội kia chần chừ đáp, lại là người của Quân gia quân!
Đúng là... quỷ quái thật!
Sắc mặt hai người đều tái mét, vội vàng thu quân rồi hối hả chạy đến địa điểm phục kích tiếp theo. Nhưng giờ đây không ai dám chắc con Kim Chử Liêu Nha Hổ kia còn tiếp tục "dụ" được nữa không.
Lúc này, Kim Chử Liêu Nha Hổ đang từ tốn bước đi, trong miệng ngậm theo hai bao tải. Trông nó cứ như đang thong thả dạo mát. Quân Vân Khanh thấy vậy liền nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, mở bao kiểm tra, quả nhiên là hai tên hộ vệ của nàng. Vừa vui mừng vừa xúc động, nàng không kiềm được mà cúi người ôm lấy đầu con hổ, khen ngợi hết lời:
“Đại miêu, làm tốt lắm! Oai phong lẫm liệt, khí thế như thần! Ngươi đúng là con hổ đẹp trai nhất thiên hạ đó nha! Ha ha ha!”
Nói rồi nàng hôn "chụt" một cái lên má nó.
Kim Chử Liêu Nha Hổ ngẩn người, toàn thân như hoá đá, sau đó mới gầm khẽ một tiếng đầy bối rối, còn giả vờ nhe răng uy hϊếp.
“Thôi nào, đừng làm bộ dữ tợn, ta không sợ đâu.” Quân Vân Khanh bật cười, vỗ nhẹ lên đầu to của nó, sau đó đỡ từng người hộ vệ lên, đưa họ đến một gốc cây an toàn để an trí tạm thời.
Xong xuôi, nàng ngoắc ngoắc ngón tay:
“Lại đây nào, đại miêu, chúng ta cùng đi cho bọn họ biết tay! Để cho đám người kia mở rộng tầm mắt, biết Kim Chử Liêu Nha Hổ của chúng ta lợi hại đến thế nào!”
“Rống!” Kim Chử Liêu Nha Hổ ưỡn ngực gầm một tiếng vang rền.
Quân Vân Khanh khẽ xoay cổ tay, khoé môi nhếch lên một nụ cười tà tứ:
“Đi thôi, ta không đợi nổi để xem màn hay tiếp theo rồi!”
Một người một hổ tung mình rời đi như làn khói.
Tại điểm phục kích thứ ba, ba đội binh lính đã tập hợp, nín thở chờ Kim Chử Liêu Nha Hổ xuất hiện.
“Mà ta thấy con súc sinh kia chắc không mò đến nữa đâu…” Một người vừa mở miệng, thì bụi cỏ phía trước đột nhiên xào xạc. Kim Chử Liêu Nha Hổ bất ngờ nhảy ra, thân hình lắc lư một cái, có vẻ hơi mất thăng bằng.
“Có hiệu quả rồi! Dược mê thuỷ đã phát tác!” Mọi người mừng rỡ.
“Chớ manh động! Nó ăn chưa đủ liều, chờ nó dùng thêm một bao nữa rồi hãy ra tay!” Vị Huyền tướng dẫn đầu trầm giọng dặn dò.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Kim Chử Liêu Nha Hổ từ tốn bước lại gần bao mồi, tha bao vào bụi rậm rồi bắt đầu "xé ăn". Một lát sau, nó đứng dậy, đi được hai bước thì bỗng “đoàng”, ngã lăn ra đất!
“Rống!” Tiếng hổ gầm vang dội, chấn động cả cánh rừng.
“Hahaha, thuốc đã phát huy tác dụng! Anh em, lên!” Đám người mai phục lập tức ào ra, bao vây con hổ đang nằm gục dưới đất, một tấm lưới lớn từ trên không chụp xuống, trói chặt lấy thân thể nó.
Kim Chử Liêu Nha Hổ chỉ giãy nhẹ được hai cái rồi nằm im, từ cổ họng chỉ còn tiếng gầm khẽ đứt quãng.
Một quả pháo hiệu bắn lên bầu trời!
Nhìn thấy ánh sáng pháo cháy đỏ rực, hộ vệ bên cạnh Lăng Thanh Vận mừng rỡ reo lên:
“Quận chúa, đã bắt được con súc sinh kia rồi!”
“Mau, dẫn ta tới đó xem!” Lăng Thanh Vận gần như không thể giấu nổi niềm vui sướиɠ, dưới sự bảo vệ của mấy thị vệ thân cận, nàng gấp rút chạy tới hiện trường.
Nhìn thấy Kim Chử Liêu Nha Hổ nằm bẹp trên đất, bị trói chặt không thể động đậy, nàng bật cười sảng khoái:
“Tốt lắm! Hôm nay ai có công đều được trọng thưởng!”
Nhìn “vương” văn trên trán con hổ, rồi nhìn thể hình to gấp đôi bình thường, Lăng Thanh Vận càng thêm hài lòng. Mặc kệ lời khuyên can của đám hộ vệ, nàng hớn hở tiến lại gần.
Nàng biết rất rõ, hiệu lực của dược mê thuỷ mạnh nhất trong hai canh giờ đầu. Lại thêm con hổ kia ăn tới ba bao mồi, lúc này có muốn động cái móng cũng được, thì lấy gì ra nguy hiểm?
Nghĩ vậy, nàng cứ thế bước đến, đứng ngay trước mặt con hổ, rồi vươn tay định chạm vào nó.
Nhưng đúng lúc đó, “Rống!”, Một tiếng gầm rền vang!
Con hổ đột nhiên bật dậy, động tác mạnh mẽ dứt khoát như chưa từng bị trúng thuốc, chân trước vung cao, móng sắc như đao xé gió bổ xuống thẳng Lăng Thanh Vận!
“Á!” Nàng hét thất thanh, hồn vía bay lên mây.
Dù có tu vi cửu phẩm huyền sư, nhưng bao năm qua luôn dùng bộ dáng nhu nhược để lấy lòng người khác, chưa từng bước vào thực chiến. Lúc này bị đánh úp bất ngờ, nàng hoàn toàn luống cuống!
“Quận chúa!” Các hộ vệ hét lớn, lao lên ứng cứu.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Thanh Vận cuối cùng cũng phản ứng lại. Nàng vận hết sức tránh né, miễn cưỡng lách khỏi cú tấn công, nhưng làn gió mạnh do cú vồ tạo ra vẫn quất vào mặt khiến nàng loạng choạng thối lui, má trái nóng rát như bị xé rách.
“Quận chúa, mau lùi lại!” Đám hộ vệ cuống cuồng che chắn phía trước, vội vã rút lui.
Kim Chử Liêu Nha Hổ lúc này điên cuồng lao tới, xông vào giữa vòng vây, hổ trảo vung lên là có người bị đánh bay, máu phun như mưa!
Là một tam giai hung thú, thực lực của nó tương đương với một cửu phẩm Đại Huyền sư, mà chiến lực thực tế có thể sánh ngang một nhất phẩm Huyền tướng. Tuy trong đội có đến bốn Huyền tướng, trong đó hai người thuộc cao giai, nhưng con hổ lại vô cùng linh hoạt, cứ len lỏi giữa đám đông làm đám Huyền tướng không thể nào tung toàn lực ứng phó.
Lợi dụng lúc hỗn chiến, Quân Vân Khanh lặng lẽ men theo bìa cỏ, áp sát hậu phương của Lăng Thanh Vận.
Giờ đây toàn bộ sự chú ý của quân Khang vương phủ đều dồn vào trận chiến trước mắt, nàng dễ dàng tiếp cận chỉ còn cách Lăng Thanh Vận chưa đầy hai mươi mét.
Đột nhiên, nàng lao ra khỏi bụi cỏ, vừa phi thân vừa hô lớn:
“Quận chúa, cẩn thận!”
Đám thị vệ nghe thấy tiếng hô tưởng là người nhà, vừa quay đầu lại thì Quân Vân Khanh đã ập đến, tay phải tung ra một chưởng thẳng vào… ngực Lăng Thanh Vận!
Nơi ấy vốn là chỗ yếu nhất, lại đang tuổi dậy thì, bị đánh một đòn trí mạng như vậy, Lăng Thanh Vận chỉ kịp kêu thảm một tiếng, ôm ngực ngã nhào ra đất, nước mắt chảy ròng!
Cùng lúc đó, tay trái Quân Vân Khanh lặng lẽ thò vào lòng nàng, móc ra một vật gì đó, rồi nhân lúc náo loạn lùi lại nhanh như chớp, chỉ để lại một cái bóng khuất dần vào rừng rậm.
“Ahhhhhh—!” Một tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên!
Giờ phút này, đầu tóc Lăng Thanh Vận rối tung, mặt đầy chất lỏng sền sệt. Thứ đó từ đầu nhỏ xuống, dính cả mặt, cả thân áo. Một mùi hương ngọt ngào nồng nặc toả ra, khiến người nghe… cảm thấy quen thuộc đến khó chịu!
Tên Huyền tướng thất phẩm đi đầu cau mày hỏi:
“Các ngươi dùng mồi gì thế?”
Người dẫn đầu đội kia chần chừ đáp, lại là người của Quân gia quân!
Đúng là... quỷ quái thật!
Sắc mặt hai người đều tái mét, vội vàng thu quân rồi hối hả chạy đến địa điểm phục kích tiếp theo. Nhưng giờ đây không ai dám chắc con Kim Chử Liêu Nha Hổ kia còn tiếp tục "dụ" được nữa không.
Lúc này, Kim Chử Liêu Nha Hổ đang từ tốn bước đi, trong miệng ngậm theo hai bao tải. Trông nó cứ như đang thong thả dạo mát. Quân Vân Khanh thấy vậy liền nhanh chóng từ trên cây nhảy xuống, mở bao kiểm tra, quả nhiên là hai tên hộ vệ của nàng. Vừa vui mừng vừa xúc động, nàng không kiềm được mà cúi người ôm lấy đầu con hổ, khen ngợi hết lời:
Nói rồi nàng hôn "chụt" một cái lên má nó.
Kim Chử Liêu Nha Hổ ngẩn người, toàn thân như hoá đá, sau đó mới gầm khẽ một tiếng đầy bối rối, còn giả vờ nhe răng uy hϊếp.
“Thôi nào, đừng làm bộ dữ tợn, ta không sợ đâu.” Quân Vân Khanh bật cười, vỗ nhẹ lên đầu to của nó, sau đó đỡ từng người hộ vệ lên, đưa họ đến một gốc cây an toàn để an trí tạm thời.
Xong xuôi, nàng ngoắc ngoắc ngón tay:
“Lại đây nào, đại miêu, chúng ta cùng đi cho bọn họ biết tay! Để cho đám người kia mở rộng tầm mắt, biết Kim Chử Liêu Nha Hổ của chúng ta lợi hại đến thế nào!”
“Rống!” Kim Chử Liêu Nha Hổ ưỡn ngực gầm một tiếng vang rền.
Quân Vân Khanh khẽ xoay cổ tay, khoé môi nhếch lên một nụ cười tà tứ:
Một người một hổ tung mình rời đi như làn khói.
Tại điểm phục kích thứ ba, ba đội binh lính đã tập hợp, nín thở chờ Kim Chử Liêu Nha Hổ xuất hiện.
“Mà ta thấy con súc sinh kia chắc không mò đến nữa đâu…” Một người vừa mở miệng, thì bụi cỏ phía trước đột nhiên xào xạc. Kim Chử Liêu Nha Hổ bất ngờ nhảy ra, thân hình lắc lư một cái, có vẻ hơi mất thăng bằng.
“Có hiệu quả rồi! Dược mê thuỷ đã phát tác!” Mọi người mừng rỡ.
“Chớ manh động! Nó ăn chưa đủ liều, chờ nó dùng thêm một bao nữa rồi hãy ra tay!” Vị Huyền tướng dẫn đầu trầm giọng dặn dò.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Kim Chử Liêu Nha Hổ từ tốn bước lại gần bao mồi, tha bao vào bụi rậm rồi bắt đầu "xé ăn". Một lát sau, nó đứng dậy, đi được hai bước thì bỗng “đoàng”, ngã lăn ra đất!
“Hahaha, thuốc đã phát huy tác dụng! Anh em, lên!” Đám người mai phục lập tức ào ra, bao vây con hổ đang nằm gục dưới đất, một tấm lưới lớn từ trên không chụp xuống, trói chặt lấy thân thể nó.
Kim Chử Liêu Nha Hổ chỉ giãy nhẹ được hai cái rồi nằm im, từ cổ họng chỉ còn tiếng gầm khẽ đứt quãng.
Một quả pháo hiệu bắn lên bầu trời!
Nhìn thấy ánh sáng pháo cháy đỏ rực, hộ vệ bên cạnh Lăng Thanh Vận mừng rỡ reo lên:
“Quận chúa, đã bắt được con súc sinh kia rồi!”
“Mau, dẫn ta tới đó xem!” Lăng Thanh Vận gần như không thể giấu nổi niềm vui sướиɠ, dưới sự bảo vệ của mấy thị vệ thân cận, nàng gấp rút chạy tới hiện trường.
Nhìn thấy Kim Chử Liêu Nha Hổ nằm bẹp trên đất, bị trói chặt không thể động đậy, nàng bật cười sảng khoái:
“Tốt lắm! Hôm nay ai có công đều được trọng thưởng!”
Nhìn “vương” văn trên trán con hổ, rồi nhìn thể hình to gấp đôi bình thường, Lăng Thanh Vận càng thêm hài lòng. Mặc kệ lời khuyên can của đám hộ vệ, nàng hớn hở tiến lại gần.
Nàng biết rất rõ, hiệu lực của dược mê thuỷ mạnh nhất trong hai canh giờ đầu. Lại thêm con hổ kia ăn tới ba bao mồi, lúc này có muốn động cái móng cũng được, thì lấy gì ra nguy hiểm?
Nghĩ vậy, nàng cứ thế bước đến, đứng ngay trước mặt con hổ, rồi vươn tay định chạm vào nó.
Nhưng đúng lúc đó, “Rống!”, Một tiếng gầm rền vang!
Con hổ đột nhiên bật dậy, động tác mạnh mẽ dứt khoát như chưa từng bị trúng thuốc, chân trước vung cao, móng sắc như đao xé gió bổ xuống thẳng Lăng Thanh Vận!
“Á!” Nàng hét thất thanh, hồn vía bay lên mây.
Dù có tu vi cửu phẩm huyền sư, nhưng bao năm qua luôn dùng bộ dáng nhu nhược để lấy lòng người khác, chưa từng bước vào thực chiến. Lúc này bị đánh úp bất ngờ, nàng hoàn toàn luống cuống!
“Quận chúa!” Các hộ vệ hét lớn, lao lên ứng cứu.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Thanh Vận cuối cùng cũng phản ứng lại. Nàng vận hết sức tránh né, miễn cưỡng lách khỏi cú tấn công, nhưng làn gió mạnh do cú vồ tạo ra vẫn quất vào mặt khiến nàng loạng choạng thối lui, má trái nóng rát như bị xé rách.
“Quận chúa, mau lùi lại!” Đám hộ vệ cuống cuồng che chắn phía trước, vội vã rút lui.
Kim Chử Liêu Nha Hổ lúc này điên cuồng lao tới, xông vào giữa vòng vây, hổ trảo vung lên là có người bị đánh bay, máu phun như mưa!
Là một tam giai hung thú, thực lực của nó tương đương với một cửu phẩm Đại Huyền sư, mà chiến lực thực tế có thể sánh ngang một nhất phẩm Huyền tướng. Tuy trong đội có đến bốn Huyền tướng, trong đó hai người thuộc cao giai, nhưng con hổ lại vô cùng linh hoạt, cứ len lỏi giữa đám đông làm đám Huyền tướng không thể nào tung toàn lực ứng phó.
Lợi dụng lúc hỗn chiến, Quân Vân Khanh lặng lẽ men theo bìa cỏ, áp sát hậu phương của Lăng Thanh Vận.
Giờ đây toàn bộ sự chú ý của quân Khang vương phủ đều dồn vào trận chiến trước mắt, nàng dễ dàng tiếp cận chỉ còn cách Lăng Thanh Vận chưa đầy hai mươi mét.
Đột nhiên, nàng lao ra khỏi bụi cỏ, vừa phi thân vừa hô lớn:
“Quận chúa, cẩn thận!”
Đám thị vệ nghe thấy tiếng hô tưởng là người nhà, vừa quay đầu lại thì Quân Vân Khanh đã ập đến, tay phải tung ra một chưởng thẳng vào… ngực Lăng Thanh Vận!
Nơi ấy vốn là chỗ yếu nhất, lại đang tuổi dậy thì, bị đánh một đòn trí mạng như vậy, Lăng Thanh Vận chỉ kịp kêu thảm một tiếng, ôm ngực ngã nhào ra đất, nước mắt chảy ròng!
Cùng lúc đó, tay trái Quân Vân Khanh lặng lẽ thò vào lòng nàng, móc ra một vật gì đó, rồi nhân lúc náo loạn lùi lại nhanh như chớp, chỉ để lại một cái bóng khuất dần vào rừng rậm.
“Ahhhhhh—!” Một tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên!
Giờ phút này, đầu tóc Lăng Thanh Vận rối tung, mặt đầy chất lỏng sền sệt. Thứ đó từ đầu nhỏ xuống, dính cả mặt, cả thân áo. Một mùi hương ngọt ngào nồng nặc toả ra, khiến người nghe… cảm thấy quen thuộc đến khó chịu!
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
