0 chữ
Chương 23
Chương 13.2: Đôi cẩu nam nữ
Lúc này, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Phi Mặc, trong lòng ngầm đoán, phải chăng việc hắn tặng con hổ quý này, chính là minh chứng hắn thật lòng với mình?
Tuy nhiên, nàng ta vẫn cảm giác vẫn không yên lạ kì. Có những lúc hắn dịu dàng khiến nàng ngỡ đã chiếm được lòng hắn, nhưng lại có lúc lạnh nhạt như người xa lạ.
Nghĩ vậy, Lăng Thanh Vận khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
“Chỉ tiếc rằng Quân muội muội không còn nữa… Nếu không thì con hổ kia, cũng đáng để dành cho muội ấy. Thϊếp là Huyền sư, cần khế ước thú hộ thân. Còn muội ấy không thể tu luyện, e là…”
“Đừng nhắc đến nàng ta nữa.” Lăng Phi Mặc cắt ngang, giọng lạnh như băng. “Một kẻ phế vật đến huyền khí cũng không tụ nổi, cho nàng ta con hổ đó thì có ích gì? Lại nói, chính nàng ta tự chuốc lấy kết cục. Thanh Vận, đừng quên nàng ta từng đối xử với nàng thế nào. Nàng ta đã chết rồi, đừng bao giờ nhắc tên nữa trước mặt ta.”
“…Thϊếp hiểu rồi.” Lăng Thanh Vận khẽ cúi đầu, giọng yếu ớt như thể vừa bị trách mắng. Lăng Phi Mặc không như trước, chẳng còn an ủi nàng, chỉ lặng lẽ ngồi trên ngựa, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Thanh Vận nắm chặt vạt áo, lòng khẽ trầm xuống.
Nàng đã bỏ ra không ít công sức, đến bây giờ vẫn không thể khiến hắn quên được Quân Vân Khanh? Dù rõ ràng, hắn đã tin rằng người năm xưa liều mình cứu hắn là chính nàng kia mà…
Trong khi đó, Lăng Phi Mặc ngẩng đầu, ánh mắt như lạc về một miền ký ức cũ. Hắn bỗng nhớ lại năm đó.
Trời đỏ rực ánh lửa, tiếng khóc xé lòng… Người trong cung náo loạn. Hắn khi ấy còn nhỏ, bị quân mưu phản bắt làm con tin, dao kề tận cổ, máu chảy không ngừng. Không ai đến cứu. Không phải mẫu phi, không phải nhũ mẫu, càng không phải thị nữ từng ân cần chăm sóc hắn.
Khi đao chực bổ xuống, một thân hình nhỏ bé bất ngờ nhào tới, chắn cho hắn một đòn chí mạng.
Sau này tỉnh lại, mẫu phi và mọi người nói với hắn – người cứu mạng hắn chính là Quân Vân Khanh.
Lúc ấy hắn tin. Rất tin.
Nếu không nhờ Lăng Thanh Vận sau này nói ra sự thật, e rằng hắn vẫn bị mẫu phi và đám người đó lừa gạt.
Quân Vân Khanh? Một kẻ phế vật, liệu có thể dám chắn đao vì hắn? Đừng có mơ tưởng!
Mẫu phi vì muốn đoạt được Huyết Thương hầu phủ và Quân gia quân, không tiếc dựng lên cả một vở kịch. Cả trái tim hắn cũng bị họ tính toán. Giờ thì tốt rồi – Quân Vân Khanh đã chết. Cuối cùng, hắn cũng có thể sống tự do!
Nghĩ đến đó, tâm trạng hắn nhẹ nhõm hơn. Hắn cúi đầu ghé sát tai Lăng Thanh Vận, thì thầm điều gì đó khiến nàng bật cười, vừa thẹn vừa vui:
“Mặc lang…”
Phía xa, Quân Vân Khanh ngồi trên cành cây, lạnh lùng bĩu môi:
“Tình chàng ý thϊếp, đúng là một đôi… cẩu nam cẩu nữ vô sỉ.”
Bên dưới, nhóm võ giả từ trước cũng đã quay trở lại, nhìn thấy Huyền tướng bị thương thì nhất thời náo động:
“Vương đầu, ngài bị sao vậy?”
Người kia lắc đầu, gương mặt tái nhợt:
“Tam hoàng tử đâu? Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Ngài ấy đang cùng quận chúa ở phía trước.”
“Dẫn ta tới.”
Khi đến nơi, trước mặt bao người, Lăng Thanh Vận vội đỏ mặt nhảy xuống khỏi ngựa.
“Có chuyện gì?” Lăng Phi Mặc hỏi.
Vương đầu liền kể lại chuyện hang động, hạ giọng nói:
“Thuộc hạ nghi ngờ… thứ trong đó không phải thiên tài địa bảo, mà là một con hung thú đang trong kỳ lột xác. Nếu vậy… nguy hiểm sẽ lớn hơn nhiều.”
Tuy nhiên, nàng ta vẫn cảm giác vẫn không yên lạ kì. Có những lúc hắn dịu dàng khiến nàng ngỡ đã chiếm được lòng hắn, nhưng lại có lúc lạnh nhạt như người xa lạ.
Nghĩ vậy, Lăng Thanh Vận khẽ buông tiếng thở dài rồi nói:
“Chỉ tiếc rằng Quân muội muội không còn nữa… Nếu không thì con hổ kia, cũng đáng để dành cho muội ấy. Thϊếp là Huyền sư, cần khế ước thú hộ thân. Còn muội ấy không thể tu luyện, e là…”
“Đừng nhắc đến nàng ta nữa.” Lăng Phi Mặc cắt ngang, giọng lạnh như băng. “Một kẻ phế vật đến huyền khí cũng không tụ nổi, cho nàng ta con hổ đó thì có ích gì? Lại nói, chính nàng ta tự chuốc lấy kết cục. Thanh Vận, đừng quên nàng ta từng đối xử với nàng thế nào. Nàng ta đã chết rồi, đừng bao giờ nhắc tên nữa trước mặt ta.”
Lăng Thanh Vận nắm chặt vạt áo, lòng khẽ trầm xuống.
Nàng đã bỏ ra không ít công sức, đến bây giờ vẫn không thể khiến hắn quên được Quân Vân Khanh? Dù rõ ràng, hắn đã tin rằng người năm xưa liều mình cứu hắn là chính nàng kia mà…
Trong khi đó, Lăng Phi Mặc ngẩng đầu, ánh mắt như lạc về một miền ký ức cũ. Hắn bỗng nhớ lại năm đó.
Trời đỏ rực ánh lửa, tiếng khóc xé lòng… Người trong cung náo loạn. Hắn khi ấy còn nhỏ, bị quân mưu phản bắt làm con tin, dao kề tận cổ, máu chảy không ngừng. Không ai đến cứu. Không phải mẫu phi, không phải nhũ mẫu, càng không phải thị nữ từng ân cần chăm sóc hắn.
Sau này tỉnh lại, mẫu phi và mọi người nói với hắn – người cứu mạng hắn chính là Quân Vân Khanh.
Lúc ấy hắn tin. Rất tin.
Nếu không nhờ Lăng Thanh Vận sau này nói ra sự thật, e rằng hắn vẫn bị mẫu phi và đám người đó lừa gạt.
Quân Vân Khanh? Một kẻ phế vật, liệu có thể dám chắn đao vì hắn? Đừng có mơ tưởng!
Mẫu phi vì muốn đoạt được Huyết Thương hầu phủ và Quân gia quân, không tiếc dựng lên cả một vở kịch. Cả trái tim hắn cũng bị họ tính toán. Giờ thì tốt rồi – Quân Vân Khanh đã chết. Cuối cùng, hắn cũng có thể sống tự do!
Nghĩ đến đó, tâm trạng hắn nhẹ nhõm hơn. Hắn cúi đầu ghé sát tai Lăng Thanh Vận, thì thầm điều gì đó khiến nàng bật cười, vừa thẹn vừa vui:
Phía xa, Quân Vân Khanh ngồi trên cành cây, lạnh lùng bĩu môi:
“Tình chàng ý thϊếp, đúng là một đôi… cẩu nam cẩu nữ vô sỉ.”
Bên dưới, nhóm võ giả từ trước cũng đã quay trở lại, nhìn thấy Huyền tướng bị thương thì nhất thời náo động:
“Vương đầu, ngài bị sao vậy?”
Người kia lắc đầu, gương mặt tái nhợt:
“Tam hoàng tử đâu? Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Ngài ấy đang cùng quận chúa ở phía trước.”
“Dẫn ta tới.”
Khi đến nơi, trước mặt bao người, Lăng Thanh Vận vội đỏ mặt nhảy xuống khỏi ngựa.
“Có chuyện gì?” Lăng Phi Mặc hỏi.
Vương đầu liền kể lại chuyện hang động, hạ giọng nói:
“Thuộc hạ nghi ngờ… thứ trong đó không phải thiên tài địa bảo, mà là một con hung thú đang trong kỳ lột xác. Nếu vậy… nguy hiểm sẽ lớn hơn nhiều.”
13
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
